*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Phong trưởng lão là trưởng lão có quyền cao chức trọng ở nội tông, ông ta cũng chiếu cố hắn khá nhiều, không thể thất lễ.
Lạc Phong nhanh chóng ngăn cản, cười bảo: “Không cần khách sáo, ta chỉ được người khác uỷ thác thôi. Có người muốn gặp ngươi, nhưng ta sợ ngươi vẫn chưa bình phục, có chỗ không tiện nên nhờ Hân nha đầu vào gặp ngươi trước”.
Lâm Nhất nghi hoặc: “Ai muốn gặp ta?”
Hân Nghiên cười đáp: “Ngươi đừng hỏi, ngay cả ta Lạc Phong trưởng lão còn không nói, chắc chắn là một nhân vật lớn”.
Lạc Phong cười bí ẩn, không nhiều lời nữa mà vung tay lên: “Không vội, trước tiên ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện khác, Vương Diễm đã bị phạt ở Chấp Kiếm đường, hình phạt là tự đâm ba nhát dao, đánh gãy tứ chi!”
Lâm Nhất nghe vậy thì khẽ biến sắc, lập tức hiểu.
“Hình phạt này quá nặng, nhưng với nội tình của Vương gia, hắn nằm vài tháng sẽ hoàn toàn bình phục thôi”.
Lạc Phong thở dài, coi như ngầm thừa nhận: “Cũng không thể thật sự phế bỏ hắn, lần này dạy cho hắn một bài học, ít nhất hắn sẽ không dám ra tay với ngươi trong tông môn. Nhưng thật ra việc này không quan trọng, quan trọng là bày tỏ thái độ của chúng ta, tông tộc Vương Thị muốn động tới ngươi cũng cần phải cân nhắc!”
Lâm Nhất ngẩn ra, cũng hiểu được phần nào đó thâm ý của Lạc Phong.
Vương Diễm muốn giết hắn, ngoài việc báo thù cho đệ đệ của hắn ta, nguyên do thật sự vẫn là cây đại thụ tông tộc Vương Thị.
Dù không có Vương Diễm, họ cũng khó có thể bỏ qua cho hắn.
Tông tộc Vương Thị cao thủ nhiều như mây, chỉ cần hắn bước ra khỏi Lăng Tiêu Kiếm Các, họ có rất nhiều cơ hội ra tay.
Nhưng hôm nay có sự uy hiếp của Lăng Tiêu Kiếm Các, ít nhất Lâm Nhất sẽ không bị đe doạ khi ra ngoài một mình trong thời gian ngắn.
“Đi theo ta”.
Thấy Lâm Nhất có vẻ đã hiểu, Lạc Phong trưởng lão không nói nhiều nữa.
Hai người lần lượt ra khỏi Lạc Già Sơn, đi vòng qua mấy ngọn núi, ngang qua một số đại điện được gọi là cấm địa tuyệt đối đối với đệ tử, sau đó đi thêm vài vòng nữa mới đến một ngọn núi bí ẩn.
Trên núi trải rộng những rừng mai, hương hoa ngào ngạt thấm vào lòng người, nhìn có vẻ tao nhã.
Lúc này có một người đang đứng trên vách đá cuối rừng mai, nhìn xuống Lăng Tiêu Kiếm Các.
“Đại nhân, ta đã đưa Lâm Nhất đến”.
Lạc Phong trưởng lão cung kính thi lễ, không chờ người nọ trả lời đã rời đi.
Một lát sau, trong khu vườn mai rộng lớn chỉ còn lại Lâm Nhất và người chắp tay đứng ở phía cuối kia.
“Lại đây”.
Người nọ nhẹ giọng gọi.
Lâm Nhất nghe lời, nhanh chóng đi xuyên qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo tĩnh mịch trong rừng mai, sau đó đến
Lạc Phong trưởng lão là trưởng lão có quyền cao chức trọng ở nội tông, ông ta cũng chiếu cố hắn khá nhiều, không thể thất lễ.
Lạc Phong nhanh chóng ngăn cản, cười bảo: “Không cần khách sáo, ta chỉ được người khác uỷ thác thôi. Có người muốn gặp ngươi, nhưng ta sợ ngươi vẫn chưa bình phục, có chỗ không tiện nên nhờ Hân nha đầu vào gặp ngươi trước”.
Lâm Nhất nghi hoặc: “Ai muốn gặp ta?”
Hân Nghiên cười đáp: “Ngươi đừng hỏi, ngay cả ta Lạc Phong trưởng lão còn không nói, chắc chắn là một nhân vật lớn”.
Lạc Phong cười bí ẩn, không nhiều lời nữa mà vung tay lên: “Không vội, trước tiên ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện khác, Vương Diễm đã bị phạt ở Chấp Kiếm đường, hình phạt là tự đâm ba nhát dao, đánh gãy tứ chi!”
Lâm Nhất nghe vậy thì khẽ biến sắc, lập tức hiểu.
“Hình phạt này quá nặng, nhưng với nội tình của Vương gia, hắn nằm vài tháng sẽ hoàn toàn bình phục thôi”.
Lạc Phong thở dài, coi như ngầm thừa nhận: “Cũng không thể thật sự phế bỏ hắn, lần này dạy cho hắn một bài học, ít nhất hắn sẽ không dám ra tay với ngươi trong tông môn. Nhưng thật ra việc này không quan trọng, quan trọng là bày tỏ thái độ của chúng ta, tông tộc Vương Thị muốn động tới ngươi cũng cần phải cân nhắc!”
Lâm Nhất ngẩn ra, cũng hiểu được phần nào đó thâm ý của Lạc Phong.
Vương Diễm muốn giết hắn, ngoài việc báo thù cho đệ đệ của hắn ta, nguyên do thật sự vẫn là cây đại thụ tông tộc Vương Thị.
Dù không có Vương Diễm, họ cũng khó có thể bỏ qua cho hắn.
Tông tộc Vương Thị cao thủ nhiều như mây, chỉ cần hắn bước ra khỏi Lăng Tiêu Kiếm Các, họ có rất nhiều cơ hội ra tay.
Nhưng hôm nay có sự uy hiếp của Lăng Tiêu Kiếm Các, ít nhất Lâm Nhất sẽ không bị đe doạ khi ra ngoài một mình trong thời gian ngắn.
“Đi theo ta”.
Thấy Lâm Nhất có vẻ đã hiểu, Lạc Phong trưởng lão không nói nhiều nữa.
Hai người lần lượt ra khỏi Lạc Già Sơn, đi vòng qua mấy ngọn núi, ngang qua một số đại điện được gọi là cấm địa tuyệt đối đối với đệ tử, sau đó đi thêm vài vòng nữa mới đến một ngọn núi bí ẩn.
Trên núi trải rộng những rừng mai, hương hoa ngào ngạt thấm vào lòng người, nhìn có vẻ tao nhã.
Lúc này có một người đang đứng trên vách đá cuối rừng mai, nhìn xuống Lăng Tiêu Kiếm Các.
“Đại nhân, ta đã đưa Lâm Nhất đến”.
Lạc Phong trưởng lão cung kính thi lễ, không chờ người nọ trả lời đã rời đi.
Một lát sau, trong khu vườn mai rộng lớn chỉ còn lại Lâm Nhất và người chắp tay đứng ở phía cuối kia.
“Lại đây”.
Người nọ nhẹ giọng gọi.
Lâm Nhất nghe lời, nhanh chóng đi xuyên qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo tĩnh mịch trong rừng mai, sau đó đến