*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất quay đầu nhìn người nọ, đối phương mặc một bộ đồ trắng, trên người không còn bị bao phủ bởi một tầng sáng trắng như trước.
Tuy nhiên, lại không cách nào nhìn rõ được dung mạo, vẫn chỉ là một khoảng trắng mơ hồ.
“Thật nhanh!”
Nhớ tới một kiếm vừa rồi, Lâm Nhất vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Đâm trúng ta, xem như ngươi thắng”.
Âm thanh mông lung lại lần nữa vang lên, người mặc áo trắng cầm kiếm lao đến trước mặt Lâm Nhất.
Keng keng keng!
Hắn ta đang ở giữa không trung, kiếm quang như tia chớp, trong bóng kiếm mênh mông, Lâm Nhất bị buộc phải liên tục lui về sau.
Rõ ràng là hắn ta đang ở ngay trước mặt Lâm Nhất, kiếm quang vô cùng ác liệt, sắc bén, kiếm thế hung ác, nhưng lại có vẻ xa xăm mờ mịt, khiến Lâm Nhất không cách nào với tới được.
Cứ như thân thể của người trước mắt không tồn tại, chỉ có kiếm quang sắc bén, hung ác khiến người ta khó lòng phòng bị.
Phập… xoẹt!
Sau mười chiêu, Lâm Nhất bị bổ trúng ngực, lực quán tính khiến hắn bị đánh bay ra ngoài, trong lúc đó, máu tươi bắn tung tóe.
“Đâm trúng ta xem như ngươi thắng”.
Lâm Nhất quỳ một chân xuống đất, sắc mặt thoáng trở nên trắng bệch. Người mặc áo trắng cầm kiếm chỉ về phía hắn, máy móc lặp lại câu nói vừa nãy.
Âm thanh máy móc lại lần nữa vang lên, Lâm Nhất từ từ đứng dậy, liếc nhìn vết thương trước ngực mình.
Bởi vì tu luyện Long Thượng Chiến Thể Quyết nên một kiếm này không khiến hắn bị thương quá nặng.
Tuy nhiên, nếu nói do khả năng phòng ngự của cơ thể hắn quá mức mạnh mẽ, thì chẳng bằng nói người áo trắng trước mặt đã nương tay có lẽ sẽ chính xác hơn.
Lâm Nhất ngước nhìn đối phương, bình tĩnh nói: “Thực lực của ngươi rất mạnh, có thể giết chết ta bất kỳ lúc nào. Muốn ta giết chết ngươi là chuyện bất khả thi, nhưng suy cho cùng, đây cũng chỉ là khảo nghiệm, mục đích của ngươi không phải là giết ta, cho nên chỉ cần đâm trúng ngươi, xem như ta thắng”.
Sau vài lần giao thủ, Lâm Nhất có lòng tin có thể đâm trúng đối phương.
Có hai cách để làm được điều đó. Một là chính diện phá giải thân pháp của đối phương. Hai là nhân cơ hội đối phương xuất kiếm chém về phía mình, chấp nhận tổn thương, ra tay phản kích.
Cái trước là bản thân chủ động đi tìm sơ hở, cái sau là người áo trắng cố tình để lộ sơ hở.
Dừng một chút, Lâm Nhất nhìn thẳng vào người nọ, tiếp tục nói: “Ngươi có thể khiến ta bị thương, cũng có thể không khiến ta bị thương, cả hai đều không hề ảnh hưởng đến ngươi. Nhưng ngươi lựa chọn khiến ta bị thương, hiển nhiên là cố ý để lộ sơ hở, cho ta có cơ hội đâm trúng ngươi, có đúng không?”
Người mặc áo trắng thoáng khựng lại vài giây, rồi sau đó vẫn lặp lại câu nói máy móc kia: “Đâm trúng ta xem như ngươi thắng”.
Lâm Nhất quay đầu nhìn người nọ, đối phương mặc một bộ đồ trắng, trên người không còn bị bao phủ bởi một tầng sáng trắng như trước.
Tuy nhiên, lại không cách nào nhìn rõ được dung mạo, vẫn chỉ là một khoảng trắng mơ hồ.
“Thật nhanh!”
Nhớ tới một kiếm vừa rồi, Lâm Nhất vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Đâm trúng ta, xem như ngươi thắng”.
Âm thanh mông lung lại lần nữa vang lên, người mặc áo trắng cầm kiếm lao đến trước mặt Lâm Nhất.
Keng keng keng!
Hắn ta đang ở giữa không trung, kiếm quang như tia chớp, trong bóng kiếm mênh mông, Lâm Nhất bị buộc phải liên tục lui về sau.
Rõ ràng là hắn ta đang ở ngay trước mặt Lâm Nhất, kiếm quang vô cùng ác liệt, sắc bén, kiếm thế hung ác, nhưng lại có vẻ xa xăm mờ mịt, khiến Lâm Nhất không cách nào với tới được.
Cứ như thân thể của người trước mắt không tồn tại, chỉ có kiếm quang sắc bén, hung ác khiến người ta khó lòng phòng bị.
Phập… xoẹt!
Sau mười chiêu, Lâm Nhất bị bổ trúng ngực, lực quán tính khiến hắn bị đánh bay ra ngoài, trong lúc đó, máu tươi bắn tung tóe.
“Đâm trúng ta xem như ngươi thắng”.
Lâm Nhất quỳ một chân xuống đất, sắc mặt thoáng trở nên trắng bệch. Người mặc áo trắng cầm kiếm chỉ về phía hắn, máy móc lặp lại câu nói vừa nãy.
Âm thanh máy móc lại lần nữa vang lên, Lâm Nhất từ từ đứng dậy, liếc nhìn vết thương trước ngực mình.
Bởi vì tu luyện Long Thượng Chiến Thể Quyết nên một kiếm này không khiến hắn bị thương quá nặng.
Tuy nhiên, nếu nói do khả năng phòng ngự của cơ thể hắn quá mức mạnh mẽ, thì chẳng bằng nói người áo trắng trước mặt đã nương tay có lẽ sẽ chính xác hơn.
Lâm Nhất ngước nhìn đối phương, bình tĩnh nói: “Thực lực của ngươi rất mạnh, có thể giết chết ta bất kỳ lúc nào. Muốn ta giết chết ngươi là chuyện bất khả thi, nhưng suy cho cùng, đây cũng chỉ là khảo nghiệm, mục đích của ngươi không phải là giết ta, cho nên chỉ cần đâm trúng ngươi, xem như ta thắng”.
Sau vài lần giao thủ, Lâm Nhất có lòng tin có thể đâm trúng đối phương.
Có hai cách để làm được điều đó. Một là chính diện phá giải thân pháp của đối phương. Hai là nhân cơ hội đối phương xuất kiếm chém về phía mình, chấp nhận tổn thương, ra tay phản kích.
Cái trước là bản thân chủ động đi tìm sơ hở, cái sau là người áo trắng cố tình để lộ sơ hở.
Dừng một chút, Lâm Nhất nhìn thẳng vào người nọ, tiếp tục nói: “Ngươi có thể khiến ta bị thương, cũng có thể không khiến ta bị thương, cả hai đều không hề ảnh hưởng đến ngươi. Nhưng ngươi lựa chọn khiến ta bị thương, hiển nhiên là cố ý để lộ sơ hở, cho ta có cơ hội đâm trúng ngươi, có đúng không?”
Người mặc áo trắng thoáng khựng lại vài giây, rồi sau đó vẫn lặp lại câu nói máy móc kia: “Đâm trúng ta xem như ngươi thắng”.