“Khó lắm, không biết rốt cuộc vòng xếp hạng cuối cùng sẽ có ai thay đổi mười thứ hạng đầu hay không”.
Những người cảm thấy các tân tú như Lâm Nhất có thể lọt vào mười vị trí đầu trước đó đều hơi bi quan.
Thời gian dần trôi qua, các nhóm đối chiến lần lượt ra sân.
Lâm Nhất chú ý tới một cao thủ trong một nhóm khác, đó là cao thủ đến vòng loại mới bại lộ.
Một cao thủ dùng đao tên là Chúc Thanh Sơn, hắn ta mặc áo đen và đội mũ trùm đầu. Trong vòng tích điểm hắn ta hoàn toàn không nổi bật, đến vòng loại gặp phải yêu nghiệt hàng đầu mới lộ ra thực lực chân chính.
Mười đao chém yêu nghiệt hàng đầu xếp hạng hai mươi mốt đợt trước thành hai nửa.
Hắn ta đã trở thành tân tú giết chết yêu nghiệt hàng đầu trên đài sau Lâm Nhất, đao pháp của hắn ta vô cùng tàn nhẫn và tạo sức công kích cực mạnh cho đối thủ.
Sau trận đấu này, Chúc Thanh Sơn không che giấu nữa, tiếp theo lại có hai người chết dưới đao của hắn ta.
Hung danh hiển hách của hắn ta lập tức lan truyền, tạo thành áp lực tâm lý cực lớn cho các tuyển thủ cùng nhóm.
“Lâm Nhất đấu với Phong Vô Đạo!”
Khi mọi người đang kinh ngạc trước sự độc ác của Chúc Thanh Sơn, trận hỗn chiến giữa nhóm bốn và nhóm bảy lại đến lượt Lâm Nhất ra sân.
Rất nhiều khán giả lập tức trở nên hăng hái, ai cũng nhìn qua với vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Từ sau khi Lâm Nhất đánh bại Bạch Lăng, độ nổi tiếng của hắn đã gần bằng Tam Vương Thất Anh, thậm chí còn hơn thế nữa. Mọi người có thể cảm nhận được phong thái của người kiếm khách từ hắn, vui tai vui mắt nhưng lại không mất bá khí.
Còn Phong Vô Đạo cũng là một cao thủ, hắn ta thắng liên tiếp, đến giờ vẫn chưa thua trận nào, khí Huyền Hoàng trong ngọc bội nặng trĩu, cực kì loá mắt.
“Có cái để xem rồi, cả hai đều là cao thủ đến từ nhóm bốn, không biết ai mới có thể duy trì thành tích thắng liên tiếp”.
“Còn cần phải nói sao, chắc chắn là Lâm Nhất!”
“Chưa chắc đâu, Phong Vô Đạo cũng không phải kẻ yếu, hắn ta là tân tú đầu tiên thắng yêu nghiệt hàng đầu đấy”.
Bầu không khí tại hiện trường nóng lên, Phong Vô Đạo và Lâm Nhất đều có khá nhiều người ủng hộ, nhưng tóm lại người ủng hộ Lâm Nhất vẫn nhiều hơn một chút.
Họ đều rất mong chờ, không biết Phong Vô Đạo với ý chí Lôi Đình cực kì cao thâm có thể dồn ép Lâm Nhất đến tình cảnh nào.
Vị kiếm khách bí ảnh này còn bao nhiêu át chủ bài chưa bị mọi người biết?
“Hình như không có ai cảm thấy ta có thể thắng thì phải?”
Trên đài Thăng Long, Phong Vô Đạo cười bảo, hắn ta có thể nghe thấy rất rõ âm thanh ngoài sân, nhưng trong lời nói của hắn ta có vẻ không quan tâm lắm.
“Ngươi rất mạnh, nhưng muốn thắng ta thì thực sự rất khó”.
Lâm Nhất thành thật đáp.
Đối mặt với vị tân tú theo đuổi đạo Lôi Đình giống mình này, Lâm Nhất ít nhiều cũng có phần tôn trọng. Nhưng lời hắn nói cũng là sự thật, có lẽ đối phương có át chủ bài chưa thi triển, nhưng bản thân Lâm Nhất cũng không phải không có.
Chẳng qua lời nói thật này vào tai Phong Vô Đạo lại không dễ nghe chút nào.
Những người cảm thấy các tân tú như Lâm Nhất có thể lọt vào mười vị trí đầu trước đó đều hơi bi quan.
Thời gian dần trôi qua, các nhóm đối chiến lần lượt ra sân.
Lâm Nhất chú ý tới một cao thủ trong một nhóm khác, đó là cao thủ đến vòng loại mới bại lộ.
Một cao thủ dùng đao tên là Chúc Thanh Sơn, hắn ta mặc áo đen và đội mũ trùm đầu. Trong vòng tích điểm hắn ta hoàn toàn không nổi bật, đến vòng loại gặp phải yêu nghiệt hàng đầu mới lộ ra thực lực chân chính.
Mười đao chém yêu nghiệt hàng đầu xếp hạng hai mươi mốt đợt trước thành hai nửa.
Hắn ta đã trở thành tân tú giết chết yêu nghiệt hàng đầu trên đài sau Lâm Nhất, đao pháp của hắn ta vô cùng tàn nhẫn và tạo sức công kích cực mạnh cho đối thủ.
Sau trận đấu này, Chúc Thanh Sơn không che giấu nữa, tiếp theo lại có hai người chết dưới đao của hắn ta.
Hung danh hiển hách của hắn ta lập tức lan truyền, tạo thành áp lực tâm lý cực lớn cho các tuyển thủ cùng nhóm.
“Lâm Nhất đấu với Phong Vô Đạo!”
Khi mọi người đang kinh ngạc trước sự độc ác của Chúc Thanh Sơn, trận hỗn chiến giữa nhóm bốn và nhóm bảy lại đến lượt Lâm Nhất ra sân.
Rất nhiều khán giả lập tức trở nên hăng hái, ai cũng nhìn qua với vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Từ sau khi Lâm Nhất đánh bại Bạch Lăng, độ nổi tiếng của hắn đã gần bằng Tam Vương Thất Anh, thậm chí còn hơn thế nữa. Mọi người có thể cảm nhận được phong thái của người kiếm khách từ hắn, vui tai vui mắt nhưng lại không mất bá khí.
Còn Phong Vô Đạo cũng là một cao thủ, hắn ta thắng liên tiếp, đến giờ vẫn chưa thua trận nào, khí Huyền Hoàng trong ngọc bội nặng trĩu, cực kì loá mắt.
“Có cái để xem rồi, cả hai đều là cao thủ đến từ nhóm bốn, không biết ai mới có thể duy trì thành tích thắng liên tiếp”.
“Còn cần phải nói sao, chắc chắn là Lâm Nhất!”
“Chưa chắc đâu, Phong Vô Đạo cũng không phải kẻ yếu, hắn ta là tân tú đầu tiên thắng yêu nghiệt hàng đầu đấy”.
Bầu không khí tại hiện trường nóng lên, Phong Vô Đạo và Lâm Nhất đều có khá nhiều người ủng hộ, nhưng tóm lại người ủng hộ Lâm Nhất vẫn nhiều hơn một chút.
Họ đều rất mong chờ, không biết Phong Vô Đạo với ý chí Lôi Đình cực kì cao thâm có thể dồn ép Lâm Nhất đến tình cảnh nào.
Vị kiếm khách bí ảnh này còn bao nhiêu át chủ bài chưa bị mọi người biết?
“Hình như không có ai cảm thấy ta có thể thắng thì phải?”
Trên đài Thăng Long, Phong Vô Đạo cười bảo, hắn ta có thể nghe thấy rất rõ âm thanh ngoài sân, nhưng trong lời nói của hắn ta có vẻ không quan tâm lắm.
“Ngươi rất mạnh, nhưng muốn thắng ta thì thực sự rất khó”.
Lâm Nhất thành thật đáp.
Đối mặt với vị tân tú theo đuổi đạo Lôi Đình giống mình này, Lâm Nhất ít nhiều cũng có phần tôn trọng. Nhưng lời hắn nói cũng là sự thật, có lẽ đối phương có át chủ bài chưa thi triển, nhưng bản thân Lâm Nhất cũng không phải không có.
Chẳng qua lời nói thật này vào tai Phong Vô Đạo lại không dễ nghe chút nào.