Tuy nhiên, lần này quả thật rất nguy hiểm, nó đã dạy cho Lâm Nhất một bài học, không được phép chủ quan trong bất kỳ trường hợp nào.
Nếu không, chết thế nào cũng không biết.
“Có lẽ giờ ta đang ở trên một con thuyền!”
Cảm nhận căn phòng có hơi chông chênh, Lâm Nhất rời khỏi trạng thái nội thị, lẩm bẩm.
Có điều, không biết rốt cuộc là ai đã cứu hắn.
Tình trạng hiện tại khiến Lâm Nhất cảm thấy rất khó chịu, bởi lẽ lúc này bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng lấy mạng của hắn.
Phải mau chóng khôi phục mới được!
Lâm Nhất duỗi tay sờ soạng bên hông, bỗng nhiên, hắn ngẩn ra.
Túi trữ vật… đâu rồi?
Hắn nhìn quanh bốn phía, Tử Diên kiếm hạp mà hắn luôn mang trên vai cũng không rõ tung tích.
Chúng bị nước cuốn đi hay đã bị ai lấy mất rồi?
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia âm u, nếu là cái thứ hai, thì trò đùa này… có hơi lố rồi!
Trong túi trữ vật của hắn có một viên yêu đan Thiên Phách, cuộn tranh hoa tường vi mà đến nay vẫn chưa khám phá hết tất cả bí ẩn, còn có bảo khí chiến kỳ Xích Diễm và một lượng lớn bảo vật.
Còn về hộp đựng kiếm, bên trong nó chứa đựng kiếm Táng Hoa – vật bất ly thân của hắn.
Lạch cạch!
Ngay khi vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhất, cửa phòng tạp vật đột nhiên mở ra.
Một cô gái có dáng người uyển chuyển, vẻ mặt dịu dàng bước vào. Nàng ta rất xinh đẹp, thoạt nhìn cũng khá hiền lành.
Nàng ta đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vẻ non nớt trên mặt còn chưa mất đi, thoáng vẻ xinh đẹp dịu dàng.
“A, huynh tỉnh lại rồi à!”
Nhìn thấy Lâm Nhất mở đôi mắt ra, trên mặt thiếu nữ lộ vẻ hân hoan, ngay lập tức muốn nhào đến.
Nhưng như sực nhớ ra điều gì, có chút bẽn lẽn lui lại mấy bước liền, dường như cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, nhào qua như vậy thì có vẻ không được lễ phép cho lắm.
Bộ dạng như vậy, trái lại làm Lâm Nhất không kiềm được bật cười nói: “Ta tên Lâm Nhất, là cô cứu ta sao?”
“Hoá ra huynh tên là Lâm Nhất à, ta tên là Bạch Vân, ba ngày trước ở đầu thuyền trông thấy huynh nổi trên mặt nước bèn bảo các sư huynh vớt huynh lên”.
Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng trong phòng nhìn Lâm Nhất khẽ nói.
“Đa tạ ra tay cứu giúp, mạo muội hỏi một chút, đây là nơi nào, cách Lăng Tiêu Kiếm Các đại khái bao xa”.
Lâm Nhất muốn biết chắc chắn mình bây giờ đang ở chỗ nào.
“Lăng Tiêu Kiếm Các? Chưa từng nghe nói đến…”.
Thiếu nữ khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Vậy Đế Quốc Đại Tần thì sao?”
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, lập tức hỏi tiếp.
Nếu không, chết thế nào cũng không biết.
“Có lẽ giờ ta đang ở trên một con thuyền!”
Cảm nhận căn phòng có hơi chông chênh, Lâm Nhất rời khỏi trạng thái nội thị, lẩm bẩm.
Có điều, không biết rốt cuộc là ai đã cứu hắn.
Tình trạng hiện tại khiến Lâm Nhất cảm thấy rất khó chịu, bởi lẽ lúc này bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng lấy mạng của hắn.
Phải mau chóng khôi phục mới được!
Lâm Nhất duỗi tay sờ soạng bên hông, bỗng nhiên, hắn ngẩn ra.
Túi trữ vật… đâu rồi?
Hắn nhìn quanh bốn phía, Tử Diên kiếm hạp mà hắn luôn mang trên vai cũng không rõ tung tích.
Chúng bị nước cuốn đi hay đã bị ai lấy mất rồi?
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia âm u, nếu là cái thứ hai, thì trò đùa này… có hơi lố rồi!
Trong túi trữ vật của hắn có một viên yêu đan Thiên Phách, cuộn tranh hoa tường vi mà đến nay vẫn chưa khám phá hết tất cả bí ẩn, còn có bảo khí chiến kỳ Xích Diễm và một lượng lớn bảo vật.
Còn về hộp đựng kiếm, bên trong nó chứa đựng kiếm Táng Hoa – vật bất ly thân của hắn.
Lạch cạch!
Ngay khi vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhất, cửa phòng tạp vật đột nhiên mở ra.
Một cô gái có dáng người uyển chuyển, vẻ mặt dịu dàng bước vào. Nàng ta rất xinh đẹp, thoạt nhìn cũng khá hiền lành.
Nàng ta đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vẻ non nớt trên mặt còn chưa mất đi, thoáng vẻ xinh đẹp dịu dàng.
“A, huynh tỉnh lại rồi à!”
Nhìn thấy Lâm Nhất mở đôi mắt ra, trên mặt thiếu nữ lộ vẻ hân hoan, ngay lập tức muốn nhào đến.
Nhưng như sực nhớ ra điều gì, có chút bẽn lẽn lui lại mấy bước liền, dường như cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, nhào qua như vậy thì có vẻ không được lễ phép cho lắm.
Bộ dạng như vậy, trái lại làm Lâm Nhất không kiềm được bật cười nói: “Ta tên Lâm Nhất, là cô cứu ta sao?”
“Hoá ra huynh tên là Lâm Nhất à, ta tên là Bạch Vân, ba ngày trước ở đầu thuyền trông thấy huynh nổi trên mặt nước bèn bảo các sư huynh vớt huynh lên”.
Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng trong phòng nhìn Lâm Nhất khẽ nói.
“Đa tạ ra tay cứu giúp, mạo muội hỏi một chút, đây là nơi nào, cách Lăng Tiêu Kiếm Các đại khái bao xa”.
Lâm Nhất muốn biết chắc chắn mình bây giờ đang ở chỗ nào.
“Lăng Tiêu Kiếm Các? Chưa từng nghe nói đến…”.
Thiếu nữ khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Vậy Đế Quốc Đại Tần thì sao?”
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, lập tức hỏi tiếp.