Trên đài Thăng Long, sắc mặt của Tịch Phong đã hơi khó coi, không dám có ý khinh thường nào nữa. Trên người hắn ta, từng tầng ánh lửa cháy hừng hực đang không ngừng ngưng tụ lại, chỉ chớp mắt đã tạo thành một cơn sóng lửa khủng khiếp cuộn lên, mặt đất thoáng chốc bùng lên ánh lửa đáng sợ, những đốm lửa bay lơ lửng trong không trung dần ngưng tụ thành viên tròn như hạt châu lấp lánh.
“Ánh sáng Tinh Hoả!”
Khi khí thế đã được đẩy lên đến đỉnh phong, Tịch Phong lại phát ra thế tấn công lần nữa, thân hình như tia chớp. Năm ngón tay xiết chặt thành quyền mang, ánh lửa bùng lên thiêu đốt như thể những vì tinh tú chói loà, trên đoạn đường tấn công tới, không khí như rung lên và không ngừng phát ra tiếng nổ đì đùng.
Kiếm ý và hiện tượng thời tiết hoà vào nhau, đất trời biến sắc, trong không gian hình thành nên những vòng sóng khí đang không ngừng đẩy về phía uy lực của ngọn lửa. Lâm Nhất bước qua một bước, hai tay nắm chặt Táng Hoa kiếm chém mạnh.
“Bá Kiếm, Tinh Thần Đại Bạo!”
Uỳnh ầm ầm!
Tia lửa văng ra khắp tứ phía, ánh chớp lập loè, kiếm khí tung hoành, quyền mang bùng nổ. Quyền mang được ngưng tụ từ ngọn lửa cùng với Lôi mang được hoá thành bởi kiếm ý giống như hai vì tinh tú va chạm mạnh vào nhau, trong một thoáng, trời đất bắt đầu rung chuyển.
Trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, Tịch Phong cứ thế bị đánh bay ra ngoài, cơ thể Lâm Nhất như một ngọn núi thoáng lung lay, nhưng do được vận chuyển bởi Thương Long Cửu Biến nên vẫn dừng lại tại chỗ.
“Thất Huyền Bộ, người đi để lại bóng ảnh!”
Tiếng rồng gầm phẫn nộ vang lên bên trong cơ thể, Lâm Nhất đứng vững cơ thể, không đợi đối phương chạm đất đã dành trước một bước ra tay. Khi cơ thể lao đi liền phân tách thành bảy bóng người mờ ảo, mỗi một bóng mờ đều toả ra kim quang chói mắt, mỗi một chiếc bóng lại vung ra mười tám bóng kiếm.
Trong một lúc, vô số kiếm quang đếm không xuể đan chéo vào nhau, kim quang chớp loé khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhìn không ra cái bóng nào mới là thật, bóng nào lại là giả.
“Không biết điều!”
Trong mắt Tịch Phong bừng bừng lửa giận, mắt hắn ta đã xác định được đâu là chân thân nên mặc kệ tất cả mà xông thẳng về phía trước. Tựa như một sơn mạch được nhổ ra khỏi lòng đất, một đường lao đi như điên, đánh lui hết tất cả kiếm quang chặn trước mặt, sau đó nhấc tay đấm ra một quyền hung hãn.
Nhưng đúng vào lúc quyền mang chuẩn bị đáp xuống.
Bóng của Lâm Nhất lại thay đổi, hắn thúc đẩy Chân nguyên đến cực hạn, chiêu thức người đi để lại bóng ảnh lại được thi triển ra thêm một lần nữa.
Rầm!
Bảy bóng mờ trên đài lại thình lình bung ra, mỗi một chiếc bóng lần lượt hoá thành bảy bóng mờ, tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín chiếc bóng. Động tác, biểu cảm thậm chí cả chiêu kiếm cũng đều khác hẳn nhau, hoặc là đang cười, hoặc là đang nổi giận, hoặc là lại bình tĩnh như mặt hồ, hoặc là điên cuồng như nhập ma.
Vốn dĩ Tịch Phong đã chắc chắn mười phần thì nay bỗng thoáng do dự, nhưng chỉ một thoáng lưỡng lự đó thôi, bốn mươi chín bóng mờ kia đã vung lưỡi kiếm từ các phía khác nhau đánh về phía hắn ta.
Kiếm phong lạnh lẽo khiến cho cả người Tịch Phong nổi hết da gà, từ đầu đến chân trào lên cảm giác lạnh buốt.
“Muốn chết!”
Tịch Phong nổi trận lôi đình, lười không muốn đi tìm chân thân của Lâm Nhất nữa, song quyền đều được lôi ra sử dụng, uy lực của quyền mang hung tợn như một cơn cuồng phong bằng lửa bắn ra.
Rắc! Rắc! Rắc!
Quyền mang nổ tung đánh tan các bóng mờ, đòn công kích điên cuồng như thể không hề có góc chết. Nhưng quyền mang đơn nhất bỗng nhiên tách ra như vậy thì thanh uy đáng sợ và lực sát thương vốn có của nó ắt sẽ phải giảm đi nhiều.
“Ánh sáng Tinh Hoả!”
Khi khí thế đã được đẩy lên đến đỉnh phong, Tịch Phong lại phát ra thế tấn công lần nữa, thân hình như tia chớp. Năm ngón tay xiết chặt thành quyền mang, ánh lửa bùng lên thiêu đốt như thể những vì tinh tú chói loà, trên đoạn đường tấn công tới, không khí như rung lên và không ngừng phát ra tiếng nổ đì đùng.
Kiếm ý và hiện tượng thời tiết hoà vào nhau, đất trời biến sắc, trong không gian hình thành nên những vòng sóng khí đang không ngừng đẩy về phía uy lực của ngọn lửa. Lâm Nhất bước qua một bước, hai tay nắm chặt Táng Hoa kiếm chém mạnh.
“Bá Kiếm, Tinh Thần Đại Bạo!”
Uỳnh ầm ầm!
Tia lửa văng ra khắp tứ phía, ánh chớp lập loè, kiếm khí tung hoành, quyền mang bùng nổ. Quyền mang được ngưng tụ từ ngọn lửa cùng với Lôi mang được hoá thành bởi kiếm ý giống như hai vì tinh tú va chạm mạnh vào nhau, trong một thoáng, trời đất bắt đầu rung chuyển.
Trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, Tịch Phong cứ thế bị đánh bay ra ngoài, cơ thể Lâm Nhất như một ngọn núi thoáng lung lay, nhưng do được vận chuyển bởi Thương Long Cửu Biến nên vẫn dừng lại tại chỗ.
“Thất Huyền Bộ, người đi để lại bóng ảnh!”
Tiếng rồng gầm phẫn nộ vang lên bên trong cơ thể, Lâm Nhất đứng vững cơ thể, không đợi đối phương chạm đất đã dành trước một bước ra tay. Khi cơ thể lao đi liền phân tách thành bảy bóng người mờ ảo, mỗi một bóng mờ đều toả ra kim quang chói mắt, mỗi một chiếc bóng lại vung ra mười tám bóng kiếm.
Trong một lúc, vô số kiếm quang đếm không xuể đan chéo vào nhau, kim quang chớp loé khiến người ta hoa mắt chóng mặt, nhìn không ra cái bóng nào mới là thật, bóng nào lại là giả.
“Không biết điều!”
Trong mắt Tịch Phong bừng bừng lửa giận, mắt hắn ta đã xác định được đâu là chân thân nên mặc kệ tất cả mà xông thẳng về phía trước. Tựa như một sơn mạch được nhổ ra khỏi lòng đất, một đường lao đi như điên, đánh lui hết tất cả kiếm quang chặn trước mặt, sau đó nhấc tay đấm ra một quyền hung hãn.
Nhưng đúng vào lúc quyền mang chuẩn bị đáp xuống.
Bóng của Lâm Nhất lại thay đổi, hắn thúc đẩy Chân nguyên đến cực hạn, chiêu thức người đi để lại bóng ảnh lại được thi triển ra thêm một lần nữa.
Rầm!
Bảy bóng mờ trên đài lại thình lình bung ra, mỗi một chiếc bóng lần lượt hoá thành bảy bóng mờ, tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín chiếc bóng. Động tác, biểu cảm thậm chí cả chiêu kiếm cũng đều khác hẳn nhau, hoặc là đang cười, hoặc là đang nổi giận, hoặc là lại bình tĩnh như mặt hồ, hoặc là điên cuồng như nhập ma.
Vốn dĩ Tịch Phong đã chắc chắn mười phần thì nay bỗng thoáng do dự, nhưng chỉ một thoáng lưỡng lự đó thôi, bốn mươi chín bóng mờ kia đã vung lưỡi kiếm từ các phía khác nhau đánh về phía hắn ta.
Kiếm phong lạnh lẽo khiến cho cả người Tịch Phong nổi hết da gà, từ đầu đến chân trào lên cảm giác lạnh buốt.
“Muốn chết!”
Tịch Phong nổi trận lôi đình, lười không muốn đi tìm chân thân của Lâm Nhất nữa, song quyền đều được lôi ra sử dụng, uy lực của quyền mang hung tợn như một cơn cuồng phong bằng lửa bắn ra.
Rắc! Rắc! Rắc!
Quyền mang nổ tung đánh tan các bóng mờ, đòn công kích điên cuồng như thể không hề có góc chết. Nhưng quyền mang đơn nhất bỗng nhiên tách ra như vậy thì thanh uy đáng sợ và lực sát thương vốn có của nó ắt sẽ phải giảm đi nhiều.