*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vách Xám Hối chính là một cái lồng giam, chỉ là so với những lồng giam khác thì nó rộng hơn một chút mà thôi.
Nhưng xét cho cùng thì vẫn chỉ là lồng giam.
Bị giam cầm ở đây giống như một con mãnh hổ bị nhốt trong chuồng, cơ thể co rúc không thể hoạt động thoải mái.
Chỉ có thực sự đặt mình vào trong hoàn cảnh này thì mới có thể cảm nhận được sâu sắc loại cảm xúc bức bối và buồn khổ đó.
Trong hang động khô hanh phía sau, trên bức tường có rất nhiều dấu vết cào cấu rướm máu, nhìn mà kinh hãi.
Là những đệ tử từng bị nhốt lại ở đây, trong lúc buồn khổ bức bách đã lấy tay cào lên bức tường.
Đi thẳng đến bên vách đá, mây mù vấn vít, bên dưới vực sâu không thấy đáy tràn lên luồng gió lạnh buốt.
Cả một vùng âm u lạnh lẽo, thực khó mà có thể nhìn rõ được có gì bên dưới, nhìn đi nhìn lại còn khiến người ta sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Những thứ chưa biết luôn có thể khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
“Không biết sư tỷ đã tỉnh lại chưa”.
Lâm Nhất thấp giọng lầm bầm, trong đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng.
Trong vách Xám Hối, người mà hắn quan tâm lo lắng nhất chính là Hân Nghiên sư tỷ.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng trào lên một ý nghĩ cực kỳ manh động, muốn rời khỏi vách Xám Hối này.
Nhưng chớp mắt lại nghĩ, rời khỏi đây thì sao, Hân Tuyệt sư huynh vì hắn mà chết, thực sự còn can đảm để đi gặp Hân Nghiên sư tỷ sao?
Hắn nhìn biển mây vô tận trước mắt, thần sắc nơi đáy mắt thất vọng đến không nói nên lời.
Tinh tang tinh tang…
Bên dưới biển mây truyền đến từng đợt tiếng đàn, tiếng đàn lác đác, ngắt ngắt ngừng ngừng lay động tâm hồn người nghe.
“Lại nữa sao?”
Từ sau khi Lâm Nhất đến vách Xám Hối này cứ thỉnh thoảng sẽ có tiếng đàn vang lên từ phía dưới vực sâu.
Kích động lòng người khiến người ta có xúc động muốn nhảy xuống để đi tìm hiểu xem rốt cuộc là ai đàn.
Đã mấy lần Lâm Nhất suýt chút nữa là đã nhảy xuống dưới, nhưng đến cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, thoáng vẻ bực bội.
Nếu như tiếng đàn nghe vui tai thì cũng thôi đi, nhưng tiếng đàn này cứ lộn xộn chẳng có chút giai điệu nào.
Thời gian âm thầm trôi đi, bất giác lại đã qua nửa tháng.
Bên trong vách núi.
Vách Xám Hối chính là một cái lồng giam, chỉ là so với những lồng giam khác thì nó rộng hơn một chút mà thôi.
Nhưng xét cho cùng thì vẫn chỉ là lồng giam.
Bị giam cầm ở đây giống như một con mãnh hổ bị nhốt trong chuồng, cơ thể co rúc không thể hoạt động thoải mái.
Chỉ có thực sự đặt mình vào trong hoàn cảnh này thì mới có thể cảm nhận được sâu sắc loại cảm xúc bức bối và buồn khổ đó.
Trong hang động khô hanh phía sau, trên bức tường có rất nhiều dấu vết cào cấu rướm máu, nhìn mà kinh hãi.
Là những đệ tử từng bị nhốt lại ở đây, trong lúc buồn khổ bức bách đã lấy tay cào lên bức tường.
Đi thẳng đến bên vách đá, mây mù vấn vít, bên dưới vực sâu không thấy đáy tràn lên luồng gió lạnh buốt.
Cả một vùng âm u lạnh lẽo, thực khó mà có thể nhìn rõ được có gì bên dưới, nhìn đi nhìn lại còn khiến người ta sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Những thứ chưa biết luôn có thể khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
“Không biết sư tỷ đã tỉnh lại chưa”.
Lâm Nhất thấp giọng lầm bầm, trong đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng.
Trong vách Xám Hối, người mà hắn quan tâm lo lắng nhất chính là Hân Nghiên sư tỷ.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng trào lên một ý nghĩ cực kỳ manh động, muốn rời khỏi vách Xám Hối này.
Nhưng chớp mắt lại nghĩ, rời khỏi đây thì sao, Hân Tuyệt sư huynh vì hắn mà chết, thực sự còn can đảm để đi gặp Hân Nghiên sư tỷ sao?
Hắn nhìn biển mây vô tận trước mắt, thần sắc nơi đáy mắt thất vọng đến không nói nên lời.
Tinh tang tinh tang…
Bên dưới biển mây truyền đến từng đợt tiếng đàn, tiếng đàn lác đác, ngắt ngắt ngừng ngừng lay động tâm hồn người nghe.
“Lại nữa sao?”
Từ sau khi Lâm Nhất đến vách Xám Hối này cứ thỉnh thoảng sẽ có tiếng đàn vang lên từ phía dưới vực sâu.
Kích động lòng người khiến người ta có xúc động muốn nhảy xuống để đi tìm hiểu xem rốt cuộc là ai đàn.
Đã mấy lần Lâm Nhất suýt chút nữa là đã nhảy xuống dưới, nhưng đến cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, thoáng vẻ bực bội.
Nếu như tiếng đàn nghe vui tai thì cũng thôi đi, nhưng tiếng đàn này cứ lộn xộn chẳng có chút giai điệu nào.
Thời gian âm thầm trôi đi, bất giác lại đã qua nửa tháng.
Bên trong vách núi.