Lâm Nhất cũng rất tò mò về tượng đá này, Kim Sí Thần Nhân xuất hiện sau lưng khi hắn tu luyện Nhật Diệu Thần Quyền đến cảnh giới Đế Giả cũng rất giống với tượng đá này.
“Đây là thần tổ Kim Ô. Truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung có liên quan đến đại đạo Kim Ô, ngươi không lĩnh ngộ ý chí Hoả Diễm nên truyền thừa nơi này không liên quan gì tới ngươi. Bây giờ chỉ thiếu cuộn tranh trong tay ngươi, ta sẽ mở được truyền thừa. Nếu ngươi chủ động giao ra thì tạm thời coi như ta nợ ngươi một nửa ân tình”.
Phong Huyền Dực xoay người lại, thản nhiên bảo: “Một nửa ân tình coi như là sự tôn trọng ta dành cho ngươi”.
Lâm Nhất nhìn đối phương với vẻ bình tĩnh hơn bao giờ hết: “Nếu ngươi nhường tám cuộn tranh này cho ta, ta sẽ nợ ngươi một ân tình hoàn chỉnh, cũng coi như là sự tôn trọng ta dành cho ngươi”.
Nói đùa gì thế?
Đại đạo Kim Ô không có quan hệ với truyền thừa kiếm đạo nhưng lại có liên quan rất nhiều đến hai loại võ học cao đẳng mà hắn đang nắm giữ, một khi có được thì chắc chắn thực lực sẽ tăng nhanh như gió.
Sao Lâm Nhất có thể nhường cho đối phương? Hơn nữa, mặc dù đối phương rất mạnh nhưng cũng không mạnh tới mức chỉ cần dăm ba câu đã doạ hắn sợ bỏ chạy.
“Xem ra ngươi không biết tình cảnh của mình, cũng không biết những kẻ nằm dưới đất này đã chết như thế nào...”, Phong Huyền Dực lạnh nhạt, không vui không buồn, cảm xúc không hề dao động: “Vậy thì ta sẽ tự đi lấy, vừa khéo bớt đi nửa ân tình này. Vốn dĩ ta nể mặt La Chấn nên mới cho nửa ân tình này, nếu ngươi không cần thì rất hợp ý ta!”
Vừa dứt lời, Phong Huyền Dực chậm rãi dang hai tay ra, một ngọn lửa không ngừng lắc lư sau lưng hắn ta.
Ánh sáng của ngọn lửa đó chói mắt như ánh mặt trời, ánh sáng vàng lập tức bao trùm cả khe núi.
Vẫn chưa hết...
Từng con quạ lửa lần lượt bay ra từ trong quả cầu lửa như mặt trời kia, ngay sau đó trên bầu trời bị đám quạ lửa này phủ kín, cả nửa bầu trời như đang bốc cháy.
Dị tượng đáng sợ lập tức khiến cho đảo Phù Không chấn động, bất kể ở nơi nào trên hòn đảo.
Chỉ cần ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy cảnh tượng quạ lửa chen chúc che khuất cả bầu trời.
“Hoả diễm có linh, ý chí Hoả Diễm của ta cũng không yếu hơn kiếm ý của ngươi bao nhiêu. Hãy đỡ một chiêu của ta trước đi, đừng có để một chưởng đã chết rồi đấy, như vậy sẽ rất nhàm chán!”
Ánh sáng lạnh sắc bén cuồn cuộn trong mắt Phong Huyền Dực, chỉ sau nửa giây hắn ta đã tới trước mặt Lâm Nhất, kì lạ như dịch chuyển tức thời.
“Đại Nhật Toái Tinh Chưởng!”
Một tiếng quát lạnh lùng và điên cuồng phát ra từ trong miệng Phong Huyền Dực, chân nguyên cuồn cuộn của hắn ta lập tức biến thành mặt trời bay về phía Lâm Nhất.
Một chưởng này cực kì đáng sợ, tất cả nhân tài kiệt xuất trong phạm vi một trăm dặm quanh đây đều cảm nhận được dư chấn. Khi nhìn thấy từ xa, ai cũng vô cùng kinh ngạc, vừa nhìn đã nhận ra đây là chiêu thức thành danh của Phong Huyền Dực, một trong Thất Đại Cự Đầu.
Trong cùng một cảnh giới, không có mấy người có thể đỡ được một chưởng này mà không chết, những ai may mắn không chết thì cũng sẽ bị trọng thương.
Mặt trời trên cao, toả sáng rực rỡ.
“Đây là thần tổ Kim Ô. Truyền thừa của Nhật Diệu Tinh Cung có liên quan đến đại đạo Kim Ô, ngươi không lĩnh ngộ ý chí Hoả Diễm nên truyền thừa nơi này không liên quan gì tới ngươi. Bây giờ chỉ thiếu cuộn tranh trong tay ngươi, ta sẽ mở được truyền thừa. Nếu ngươi chủ động giao ra thì tạm thời coi như ta nợ ngươi một nửa ân tình”.
Phong Huyền Dực xoay người lại, thản nhiên bảo: “Một nửa ân tình coi như là sự tôn trọng ta dành cho ngươi”.
Lâm Nhất nhìn đối phương với vẻ bình tĩnh hơn bao giờ hết: “Nếu ngươi nhường tám cuộn tranh này cho ta, ta sẽ nợ ngươi một ân tình hoàn chỉnh, cũng coi như là sự tôn trọng ta dành cho ngươi”.
Nói đùa gì thế?
Đại đạo Kim Ô không có quan hệ với truyền thừa kiếm đạo nhưng lại có liên quan rất nhiều đến hai loại võ học cao đẳng mà hắn đang nắm giữ, một khi có được thì chắc chắn thực lực sẽ tăng nhanh như gió.
Sao Lâm Nhất có thể nhường cho đối phương? Hơn nữa, mặc dù đối phương rất mạnh nhưng cũng không mạnh tới mức chỉ cần dăm ba câu đã doạ hắn sợ bỏ chạy.
“Xem ra ngươi không biết tình cảnh của mình, cũng không biết những kẻ nằm dưới đất này đã chết như thế nào...”, Phong Huyền Dực lạnh nhạt, không vui không buồn, cảm xúc không hề dao động: “Vậy thì ta sẽ tự đi lấy, vừa khéo bớt đi nửa ân tình này. Vốn dĩ ta nể mặt La Chấn nên mới cho nửa ân tình này, nếu ngươi không cần thì rất hợp ý ta!”
Vừa dứt lời, Phong Huyền Dực chậm rãi dang hai tay ra, một ngọn lửa không ngừng lắc lư sau lưng hắn ta.
Ánh sáng của ngọn lửa đó chói mắt như ánh mặt trời, ánh sáng vàng lập tức bao trùm cả khe núi.
Vẫn chưa hết...
Từng con quạ lửa lần lượt bay ra từ trong quả cầu lửa như mặt trời kia, ngay sau đó trên bầu trời bị đám quạ lửa này phủ kín, cả nửa bầu trời như đang bốc cháy.
Dị tượng đáng sợ lập tức khiến cho đảo Phù Không chấn động, bất kể ở nơi nào trên hòn đảo.
Chỉ cần ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy cảnh tượng quạ lửa chen chúc che khuất cả bầu trời.
“Hoả diễm có linh, ý chí Hoả Diễm của ta cũng không yếu hơn kiếm ý của ngươi bao nhiêu. Hãy đỡ một chiêu của ta trước đi, đừng có để một chưởng đã chết rồi đấy, như vậy sẽ rất nhàm chán!”
Ánh sáng lạnh sắc bén cuồn cuộn trong mắt Phong Huyền Dực, chỉ sau nửa giây hắn ta đã tới trước mặt Lâm Nhất, kì lạ như dịch chuyển tức thời.
“Đại Nhật Toái Tinh Chưởng!”
Một tiếng quát lạnh lùng và điên cuồng phát ra từ trong miệng Phong Huyền Dực, chân nguyên cuồn cuộn của hắn ta lập tức biến thành mặt trời bay về phía Lâm Nhất.
Một chưởng này cực kì đáng sợ, tất cả nhân tài kiệt xuất trong phạm vi một trăm dặm quanh đây đều cảm nhận được dư chấn. Khi nhìn thấy từ xa, ai cũng vô cùng kinh ngạc, vừa nhìn đã nhận ra đây là chiêu thức thành danh của Phong Huyền Dực, một trong Thất Đại Cự Đầu.
Trong cùng một cảnh giới, không có mấy người có thể đỡ được một chưởng này mà không chết, những ai may mắn không chết thì cũng sẽ bị trọng thương.
Mặt trời trên cao, toả sáng rực rỡ.