*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đám người run bần bật trước mặt Hám Thiên Ma Viên đang sợ hãi tột cùng, nó đột nhiên bỏ qua đám người này và chạy như điên.
“Phiền thật đấy”.
Lâm Nhất khẽ nheo mắt, con yêu thú này thù dai thật, trong cục diện hỗn loạn thế này mà lại có thể nhanh chóng tìm được mình.
Mấy ngày trước, Lâm Nhất dùng rất nhiều thủ đoạn nhưng chỉ đánh lùi được đối phương, bây giờ tu vi thăng lên cảnh giới Âm Dương đại thành, thực lực đã mạnh hơn nhiều nhưng hắn vẫn không muốn liều mạng với con yêu thú này.
Hắn không muốn để lộ quá nhiều át chủ bài vì những người này.
Grừ!
Trong lúc hắn suy nghĩ, cơ thể như một ngọn núi nhỏ của Hám Thiên Ma Viên đáp xuống, một tia yêu sát phóng ra. Nó như một sợi roi, những võ giả bị đánh trúng đều tróc da bong thịt, vô cùng đau đớn.
Đây chỉ là một sợi khí yêu sát vô thức của nó thôi, nếu nó cố tình ra tay sẽ không còn ai có thể sống sót.
Cây trụ đá cổ xưa dài trăm trượng được quơ qua quơ lại linh hoạt như cây gậy trong tay Hám Thiên Ma Viên.
Sau khi tới gần, nó đập mạnh xuống một phát.
“Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh!”
Lâm Nhất di chuyển, bước ra một bước, để lại hơn mười bóng ảnh trên mặt đất.
Rầm!
Trụ đá nện xuống mặt đất tạo thành chấn động màu đen đáng sợ lan rộng ra xung quanh, rất nhiều yêu thú ở gần đó không tránh kịp đều bị nghiền nát.
Rắc! Rắc! Rắc!
Các bóng ảnh của Lâm Nhất liên tục vỡ vụn, khi thấy làn sóng chấn động sắp quét tới chân mình, Táng Hoa ra khỏi vỏ, Lâm Nhất chém một nhát.
Roẹt!
Kiếm khí như một cây kéo chạm vào làn sóng chấn động màu đen, cắt nó liên tục như miếng vải, làm phát ra tiếng roẹt roẹt.
“Không ngờ thực lực của nó đã mạnh hơn rất nhiều”.
Lâm Nhất thầm kinh ngạc, nhát kiếm vừa rồi của hắn có thể chém đứt làn sóng chấn động trong nháy mắt, nhưng lúc này nó lại chậm hơn nhiều, hơn nữa còn trong tình huống thực lực của hắn đã mạnh lên.
“Không ổn, con Hám Thiên Ma Viên này nhằm vào vị kiếm khách kia”.”
“Con yêu thú này thật thông minh, biết người này có uy hiếp lớn nhất nên nhằm vào hắn trước”.
“Có lẽ do vừa rồi vị kiếm khách áo xanh này quá nổi bật, một chiêu giết chết mười con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách, chắc là Hám Thiên Ma Viên đến để đối phó với hắn”.
“Xong đời, hắn phải trốn nhanh lên mới được, Hám Thiên Ma Viên quá đáng sợ”.
Người ngoài không biết mối thù giữa Lâm Nhất và Hám Thiên Ma Viên, tưởng rằng nó cố ý đến để đối phó với hắn nên trong lời nói rất lo lắng cho sự an toàn của Lâm Nhất.
Grừ!
Khi đám người run bần bật trước mặt Hám Thiên Ma Viên đang sợ hãi tột cùng, nó đột nhiên bỏ qua đám người này và chạy như điên.
“Phiền thật đấy”.
Lâm Nhất khẽ nheo mắt, con yêu thú này thù dai thật, trong cục diện hỗn loạn thế này mà lại có thể nhanh chóng tìm được mình.
Mấy ngày trước, Lâm Nhất dùng rất nhiều thủ đoạn nhưng chỉ đánh lùi được đối phương, bây giờ tu vi thăng lên cảnh giới Âm Dương đại thành, thực lực đã mạnh hơn nhiều nhưng hắn vẫn không muốn liều mạng với con yêu thú này.
Hắn không muốn để lộ quá nhiều át chủ bài vì những người này.
Grừ!
Trong lúc hắn suy nghĩ, cơ thể như một ngọn núi nhỏ của Hám Thiên Ma Viên đáp xuống, một tia yêu sát phóng ra. Nó như một sợi roi, những võ giả bị đánh trúng đều tróc da bong thịt, vô cùng đau đớn.
Đây chỉ là một sợi khí yêu sát vô thức của nó thôi, nếu nó cố tình ra tay sẽ không còn ai có thể sống sót.
Cây trụ đá cổ xưa dài trăm trượng được quơ qua quơ lại linh hoạt như cây gậy trong tay Hám Thiên Ma Viên.
Sau khi tới gần, nó đập mạnh xuống một phát.
“Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh!”
Lâm Nhất di chuyển, bước ra một bước, để lại hơn mười bóng ảnh trên mặt đất.
Rầm!
Trụ đá nện xuống mặt đất tạo thành chấn động màu đen đáng sợ lan rộng ra xung quanh, rất nhiều yêu thú ở gần đó không tránh kịp đều bị nghiền nát.
Rắc! Rắc! Rắc!
Các bóng ảnh của Lâm Nhất liên tục vỡ vụn, khi thấy làn sóng chấn động sắp quét tới chân mình, Táng Hoa ra khỏi vỏ, Lâm Nhất chém một nhát.
Roẹt!
Kiếm khí như một cây kéo chạm vào làn sóng chấn động màu đen, cắt nó liên tục như miếng vải, làm phát ra tiếng roẹt roẹt.
“Không ngờ thực lực của nó đã mạnh hơn rất nhiều”.
Lâm Nhất thầm kinh ngạc, nhát kiếm vừa rồi của hắn có thể chém đứt làn sóng chấn động trong nháy mắt, nhưng lúc này nó lại chậm hơn nhiều, hơn nữa còn trong tình huống thực lực của hắn đã mạnh lên.
“Không ổn, con Hám Thiên Ma Viên này nhằm vào vị kiếm khách kia”.”
“Con yêu thú này thật thông minh, biết người này có uy hiếp lớn nhất nên nhằm vào hắn trước”.
“Có lẽ do vừa rồi vị kiếm khách áo xanh này quá nổi bật, một chiêu giết chết mười con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách, chắc là Hám Thiên Ma Viên đến để đối phó với hắn”.
“Xong đời, hắn phải trốn nhanh lên mới được, Hám Thiên Ma Viên quá đáng sợ”.
Người ngoài không biết mối thù giữa Lâm Nhất và Hám Thiên Ma Viên, tưởng rằng nó cố ý đến để đối phó với hắn nên trong lời nói rất lo lắng cho sự an toàn của Lâm Nhất.
Grừ!