Mặc dù họ đã lâu không gặp, nhưng lúc trước cũng được coi là cùng nhau trải qua sinh tử, trò chuyện một lát đã lấy lại sự thân thiết như xưa.
Hai nữ tử rất bất ngờ trước tu vi hiện tại của Lâm Nhất, hiển nhiên họ đều không ngờ sau khi rời khỏi U Châu Lâm Nhất sẽ tiến bộ lớn như thế.
Trong trận chiến ở Biển Trăng Khô, đối phương đã cực kì nổi bật, nhưng bây giờ lại mơ hồ có cảm giác như trở lại ban đầu.
Vẻ kinh ngạc thoáng hiện trong đôi mắt đẹp của Mặc Linh, nàng ta phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn thấu Lâm Nhất, thậm chí với tu vi mà hắn thể hiện bây giờ, rốt cuộc có che giấu hay không cũng không chắc chắn.
Về phần kiếm ý của đối phương càng thêm sâu không lường được, cảm giác như nó ở khắp mọi nơi, lại như hoàn toàn không có gì.
Khi họ đang trò chuyện, Tần Dương lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, lại là tiểu tử này.
Huyền Dương Điện xứng với danh hiệu bá chủ thành U Châu, Tần Dương là yêu nghiệt hàng đầu của Huyền Dương Điện nên đã quen biết Mặc Linh từ lâu, hắn ta mắt cao hơn đầu, không để bụng Mặc Linh.
Nhưng từ lâu hắn ta cho rằng Mặc Linh đã trở thành người của mình, chỉ cần hắn ta bằng lòng phản ứng, Mặc Linh nhất định sẽ trở thành nữ nhân của hắn ta.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, như thể Lâm Nhất cướp đồ của hắn ta.
Vẻ mặt Tần Dương u ám đến đáng sợ, thấy ba người trò chuyện chưa xong, hắn ta không thể kìm nén được nữa, sầm mặt bước tới, lạnh lùng lên tiếng: “Lâm Nhất, lâu rồi không gặp. Ta không biết ngươi và Mặc Linh lại có quan hệ này đấy, thật bất ngờ”.
“Ta có quan hệ với ai phải báo cáo với ngươi à?”
Hắn ta vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Mặc Linh lập tức biến mất, nàng ta lạnh lùng đáp trả. Nếu người ngoài không hiểu hàm ý trong lời nói của Tần Dương sẽ cho rằng nàng ta và hắn ta có mối quan hệ mập mờ gì đó.
Tia sáng lạnh chợt xẹt qua trong mắt Lâm Nhất, tiểu tử này đúng là âm hồn không tan, từ thú triều đến Kiếm Các, còn đến tường thành thành Long Vân.
Hắn hoàn toàn không muốn để ý đối phương, nhưng đối phương lại cứ dán mặt tới, chủ động tiếp cận.
“Thật ra cũng không lâu lắm, tại hạ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ rời khỏi Lăng Tiêu Kiếm Các của ngươi nửa tháng trước”.
Lâm Nhất nhìn đối phương, lạnh nhạt đáp.
“Tên khốn này, ngươi đừng có không biết sống chết!”
Tần Dương lập tức nổi giận, không ngờ tiểu tử này lại khiêu khích mình, còn dám nhắc lại việc đùa bỡn hắn ta nửa tháng trước ngay trước mặt mọi người.
Lâm Nhất bình tĩnh, không hề sợ hãi, lạnh lùng bảo: “Ngươi có thể ra tay thử xem”.
Thật ngông cuồng!
Bất kể là yêu nghiệt tập trung trên tường thành hay yêu nghiệt đứng trên dòng sông dưới thành chờ đợi ải khảo hạch cuối cùng đều kinh ngạc.
Tần Dương là yêu nghiệt hàng đầu thứ thiệt, không ngờ tên kiếm khách vô danh này lại dám khiêu khích hắn ta. Theo lời của hai người, thậm chí họ đã kết thù không nhỏ từ nửa tháng trước.
“Tiểu Tần Dương, trên tường thành này cấm đánh nhau, ngươi muốn bị huỷ bỏ tư cách à?”
Khi hai người đang giương cung bạt kiếm, hai bóng dáng chậm rãi bước tới, người đến là một nam một nữ, nhưng cả hai đều đẹp đến mức nghịch thiên.
“Nam Cung Vãn Ngọc!”
Hai nữ tử rất bất ngờ trước tu vi hiện tại của Lâm Nhất, hiển nhiên họ đều không ngờ sau khi rời khỏi U Châu Lâm Nhất sẽ tiến bộ lớn như thế.
Trong trận chiến ở Biển Trăng Khô, đối phương đã cực kì nổi bật, nhưng bây giờ lại mơ hồ có cảm giác như trở lại ban đầu.
Vẻ kinh ngạc thoáng hiện trong đôi mắt đẹp của Mặc Linh, nàng ta phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn thấu Lâm Nhất, thậm chí với tu vi mà hắn thể hiện bây giờ, rốt cuộc có che giấu hay không cũng không chắc chắn.
Về phần kiếm ý của đối phương càng thêm sâu không lường được, cảm giác như nó ở khắp mọi nơi, lại như hoàn toàn không có gì.
Khi họ đang trò chuyện, Tần Dương lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, lại là tiểu tử này.
Huyền Dương Điện xứng với danh hiệu bá chủ thành U Châu, Tần Dương là yêu nghiệt hàng đầu của Huyền Dương Điện nên đã quen biết Mặc Linh từ lâu, hắn ta mắt cao hơn đầu, không để bụng Mặc Linh.
Nhưng từ lâu hắn ta cho rằng Mặc Linh đã trở thành người của mình, chỉ cần hắn ta bằng lòng phản ứng, Mặc Linh nhất định sẽ trở thành nữ nhân của hắn ta.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, như thể Lâm Nhất cướp đồ của hắn ta.
Vẻ mặt Tần Dương u ám đến đáng sợ, thấy ba người trò chuyện chưa xong, hắn ta không thể kìm nén được nữa, sầm mặt bước tới, lạnh lùng lên tiếng: “Lâm Nhất, lâu rồi không gặp. Ta không biết ngươi và Mặc Linh lại có quan hệ này đấy, thật bất ngờ”.
“Ta có quan hệ với ai phải báo cáo với ngươi à?”
Hắn ta vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Mặc Linh lập tức biến mất, nàng ta lạnh lùng đáp trả. Nếu người ngoài không hiểu hàm ý trong lời nói của Tần Dương sẽ cho rằng nàng ta và hắn ta có mối quan hệ mập mờ gì đó.
Tia sáng lạnh chợt xẹt qua trong mắt Lâm Nhất, tiểu tử này đúng là âm hồn không tan, từ thú triều đến Kiếm Các, còn đến tường thành thành Long Vân.
Hắn hoàn toàn không muốn để ý đối phương, nhưng đối phương lại cứ dán mặt tới, chủ động tiếp cận.
“Thật ra cũng không lâu lắm, tại hạ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ rời khỏi Lăng Tiêu Kiếm Các của ngươi nửa tháng trước”.
Lâm Nhất nhìn đối phương, lạnh nhạt đáp.
“Tên khốn này, ngươi đừng có không biết sống chết!”
Tần Dương lập tức nổi giận, không ngờ tiểu tử này lại khiêu khích mình, còn dám nhắc lại việc đùa bỡn hắn ta nửa tháng trước ngay trước mặt mọi người.
Lâm Nhất bình tĩnh, không hề sợ hãi, lạnh lùng bảo: “Ngươi có thể ra tay thử xem”.
Thật ngông cuồng!
Bất kể là yêu nghiệt tập trung trên tường thành hay yêu nghiệt đứng trên dòng sông dưới thành chờ đợi ải khảo hạch cuối cùng đều kinh ngạc.
Tần Dương là yêu nghiệt hàng đầu thứ thiệt, không ngờ tên kiếm khách vô danh này lại dám khiêu khích hắn ta. Theo lời của hai người, thậm chí họ đã kết thù không nhỏ từ nửa tháng trước.
“Tiểu Tần Dương, trên tường thành này cấm đánh nhau, ngươi muốn bị huỷ bỏ tư cách à?”
Khi hai người đang giương cung bạt kiếm, hai bóng dáng chậm rãi bước tới, người đến là một nam một nữ, nhưng cả hai đều đẹp đến mức nghịch thiên.
“Nam Cung Vãn Ngọc!”