“Không sao, trong thành Lôi Hỏa đó có nhân tài từng độ kiếp Thiên Phách không?”, Lâm Nhất hỏi tiếp.
Phương Thiếu Vũ khẽ giọng nói: “Cũng có một ít, nhưng số lượng rất ít, một tay cũng đếm được. Những cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên độ kiếp Thiên Phách ở thành Lôi Hỏa đều là đại nhân vật đỉnh cao, Phong Huyền ở trước mặt bọn họ cũng không là gì”.
Ít vậy sao?
Lâm Nhất tỏ ra ngạc nhiên, chẳng trách Phong Huyền có tư cách độ kiếp thì có thể có vị trí ở thành Lôi Hỏa.
“Ta nghe nói Nhật Diệu Chi Địa không có giới vực cấp cao có liên quan đến Nhật Diệu Chi Linh”.
Đúng lúc này, Chúc Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng.
“Nhưng Nhật Diệu Chi Linh cụ thể là bảo vật thế nào ta cũng không rõ, có lẽ vẫn phải đến thành Lôi Hỏa mới có thể biết được”, Chúc Thanh Sơn nói tiếp.
Nhật Diệu Chi Linh?
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, bí mật của con đường thông thiên này đúng là không phải nhiều bình thường.
“Đi thôi. Ta càng lúc càng thấy hứng thú với thành Lôi Hỏa rồi”.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, giữa mi mày phong mang lấp lóe. Hắn đã cảm giác được vô cùng mãnh liệt, vào trong thành Lôi Hỏa mới xem như chân chính bước lên vũ đài của cuộc tranh tài vạn giới.
…
Hai ngày sau, cuối đường nhìn của mọi người, một thành trì cổ xưa sừng sững nguy nga, có đường nét mơ hồ loáng thoáng.
Trong đất trời mênh mông rộng lớn, tòa thành trì hào hùng giống như thần long đang ngủ đông ở phương xa, chiếm cứ mặt đất hoang vu, khiến người ta sinh ra cảm giác sùng bái.
Quá hoành tráng!
Chỉ là đường nét mơ hồ đã khiến người ta vô cùng chấn động trong lòng, không hề nghi ngờ đó chính là thành Lôi Hỏa.
Thành trì rộng lớn như vậy, ở Nhật Diệu Chi Địa cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem là Long Thành cỡ lớn thôi sao?
Trong lòng Lâm Nhất âm thầm kinh ngạc, xem ra Nhật Diệu Chi Địa phải lớn hơn tưởng tượng của mình nhiều. Chỉ riêng một tòa thành Lôi Hỏa chỉ có thể tính là một góc băng sơn, không thể nhìn rõ diện mạo.
Sau nửa canh giờ điên cuồng gấp rút đi đường, tường thành nguy nga rộng lớn cao như núi chân chính xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Tường thành đó rộng lớn giống như cự thú man hoang chắn ngang đất trời, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra tiếng gầm gừ, xé rách đất trời.
Ý chí chiến đấu!
Lâm Nhất cảm giác được ý chí chiến đấu cực kỳ cổ xưa, lắng đọng theo năm tháng trên tường thành đó.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị, con đường thông thiên này chắc chắn đã trải qua khói lửa chiến tranh ngút trời trong nạn hủy diệt thời kỳ Thượng cổ Thịnh thế Hoàng kim, thậm chí là thời đại Viễn cổ xa hơn, cũng từng trải qua sự tàn sát thê thảm máu và lửa, sự tàn sát mà ngay cả sao trời cũng có thể rơi xuống.
Phương Thiếu Vũ khẽ giọng nói: “Cũng có một ít, nhưng số lượng rất ít, một tay cũng đếm được. Những cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên độ kiếp Thiên Phách ở thành Lôi Hỏa đều là đại nhân vật đỉnh cao, Phong Huyền ở trước mặt bọn họ cũng không là gì”.
Ít vậy sao?
Lâm Nhất tỏ ra ngạc nhiên, chẳng trách Phong Huyền có tư cách độ kiếp thì có thể có vị trí ở thành Lôi Hỏa.
“Ta nghe nói Nhật Diệu Chi Địa không có giới vực cấp cao có liên quan đến Nhật Diệu Chi Linh”.
Đúng lúc này, Chúc Thanh Sơn đột nhiên lên tiếng.
“Nhưng Nhật Diệu Chi Linh cụ thể là bảo vật thế nào ta cũng không rõ, có lẽ vẫn phải đến thành Lôi Hỏa mới có thể biết được”, Chúc Thanh Sơn nói tiếp.
Nhật Diệu Chi Linh?
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, bí mật của con đường thông thiên này đúng là không phải nhiều bình thường.
“Đi thôi. Ta càng lúc càng thấy hứng thú với thành Lôi Hỏa rồi”.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, giữa mi mày phong mang lấp lóe. Hắn đã cảm giác được vô cùng mãnh liệt, vào trong thành Lôi Hỏa mới xem như chân chính bước lên vũ đài của cuộc tranh tài vạn giới.
…
Hai ngày sau, cuối đường nhìn của mọi người, một thành trì cổ xưa sừng sững nguy nga, có đường nét mơ hồ loáng thoáng.
Trong đất trời mênh mông rộng lớn, tòa thành trì hào hùng giống như thần long đang ngủ đông ở phương xa, chiếm cứ mặt đất hoang vu, khiến người ta sinh ra cảm giác sùng bái.
Quá hoành tráng!
Chỉ là đường nét mơ hồ đã khiến người ta vô cùng chấn động trong lòng, không hề nghi ngờ đó chính là thành Lôi Hỏa.
Thành trì rộng lớn như vậy, ở Nhật Diệu Chi Địa cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem là Long Thành cỡ lớn thôi sao?
Trong lòng Lâm Nhất âm thầm kinh ngạc, xem ra Nhật Diệu Chi Địa phải lớn hơn tưởng tượng của mình nhiều. Chỉ riêng một tòa thành Lôi Hỏa chỉ có thể tính là một góc băng sơn, không thể nhìn rõ diện mạo.
Sau nửa canh giờ điên cuồng gấp rút đi đường, tường thành nguy nga rộng lớn cao như núi chân chính xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Tường thành đó rộng lớn giống như cự thú man hoang chắn ngang đất trời, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra tiếng gầm gừ, xé rách đất trời.
Ý chí chiến đấu!
Lâm Nhất cảm giác được ý chí chiến đấu cực kỳ cổ xưa, lắng đọng theo năm tháng trên tường thành đó.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị, con đường thông thiên này chắc chắn đã trải qua khói lửa chiến tranh ngút trời trong nạn hủy diệt thời kỳ Thượng cổ Thịnh thế Hoàng kim, thậm chí là thời đại Viễn cổ xa hơn, cũng từng trải qua sự tàn sát thê thảm máu và lửa, sự tàn sát mà ngay cả sao trời cũng có thể rơi xuống.