*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ cần điều động sẽ thể hiện cho thái độ nào đó, bất kỳ một cao thủ Tử Phủ nào cũng không thể đơn độc xuất hiện, sau lưng người đó chắc chắn sẽ có thể lực mạnh mẽ làm chỗ dựa.
Nhưng trước mắt, người đàn ông đeo mặt nạ thần bí này muốn đối đầu với đại hoàng tử.
Đối với tông môn, đại hoàng tử không đáng sợ.
Điều đáng sợ là hoàng quyền phía sau hắn ta, hoàng quyền chí cao vô thượng trong Đại Tần đế quốc.
Nếu không vì sợ hãi hoàng quyền, Lăng Tiêu Kiếm Các đâu thể mặc cho đại hoàng tử đưa Hân Nghiên đi.
Mọi người bắt đầu suy đoán xem người đàn ông thần bí này là ai, y thuộc về thế lực nào, vì sao lại dám đối đầu với đại hoàng tử?
Một vở kịch vốn đã định trước kết quả đột nhiên xuất hiện biến số.
“Thú vị, ta thật sự muốn biết rốt cuộc người này là ai mà dám đối đầu với đại hoàng tử…”
“Lâm Nhất này tự tiện xông đến hôn lễ đã gần như vả sưng mặt đại hoàng tử rồi, nếu Tần Vũ không giết Lâm Nhất thì sau này làm gì còn mặt mũi nữa. Người này biết rõ Lâm Nhất là người đại hoàng tử muốn giết còn dám ra mặt, thật là không thể tưởng tượng nổi”.
“Người của Lăng Tiêu Kiếm Các à? Nhưng người của Lăng Tiêu Kiếm Các ra tay đâu cần phải đeo mặt nạ nhỉ…”
“Rốt cuộc người này là ai!”
Cảm giác nghi ngờ dâng lên trong lòng mọi người, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Sắc mặt của Tần Vũ trên xe ngựa lần đầu tiên thay đổi, trở nên cực kỳ u ám. Trước giờ hắn ta luôn rất cẩn thận, thích tính toán xong rồi mới hành động, kể cả Lâm Nhất có làm lớn chuyện, giết vô số người của Thần Sách Doanh và hội Thanh Huyền, sát khí đã dâng lên trong lòng, nhưng hắn ta vẫn có thể ra vẻ bình tĩnh.
Đợi đến khi chắc chắn Lâm Nhất thật sự đến một mình, hắn ta mới quyết định giết người, điều động cao thủ Tử Phủ bên cạnh, chuẩn bị kết thúc vở kịch này.
Nhưng không ngờ lại có một người thần bí xuất hiện đối đầu với hắn ta.
Đây là người của Lăng Tiêu Kiếm Các sao?
Không phải…
Nếu nói là mình cướp Hân Nghiên đi, đương nhiên Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ có lý do ra tay với mình, nhưng đây là Hân Nghiên tự đồng ý. Lăng Tiêu Kiếm Các không có lý do, cũng không có cớ ra tay với mình, hơn nữa cũng chưa chắc có can đảm trở mặt với hoàng thất.
Rốt cuộc kẻ này là ai?
Hắn ta nhìn về phía người thần bí, trầm ngâm không nói, tỏ vẻ khó hiểu.
Trên mặt tuyết, sắc mặt của ông lão áo xám vô cùng u ám. Ông ta nhìn chằm chằm người thần bí đang chặn đường trước mặt mình, đối phương đeo mặt nạ vô diện màu trắng, không đứng trước mặt Lâm Nhất mà chọn nghiêng người, nhẹ nhàng đáp xuống.
Đối phương như đang đứng lơ lửng, hai chân không chạm xuống mặt tuyết, cũng không để lại chút dấu vết nào.
Vị trí của y rất khéo léo, nếu chặn trước mặt Lâm Nhất, chắc chắn ông lão sẽ không dừng bước.
Mỗi bước của ông ta để lại một dấu chân, khí thế ngưng tụ sau bảy bước đã vô cùng đáng sợ rồi, đợi thật sự đi tới trước mặt Lâm Nhất, khí thế của ông ta sẽ vượt khỏi giới hạn của bản thân, chắc chắn có thể đánh bay đối phương, sau đó ra tay với Lâm Nhất.
Chỉ cần điều động sẽ thể hiện cho thái độ nào đó, bất kỳ một cao thủ Tử Phủ nào cũng không thể đơn độc xuất hiện, sau lưng người đó chắc chắn sẽ có thể lực mạnh mẽ làm chỗ dựa.
Nhưng trước mắt, người đàn ông đeo mặt nạ thần bí này muốn đối đầu với đại hoàng tử.
Đối với tông môn, đại hoàng tử không đáng sợ.
Điều đáng sợ là hoàng quyền phía sau hắn ta, hoàng quyền chí cao vô thượng trong Đại Tần đế quốc.
Nếu không vì sợ hãi hoàng quyền, Lăng Tiêu Kiếm Các đâu thể mặc cho đại hoàng tử đưa Hân Nghiên đi.
Mọi người bắt đầu suy đoán xem người đàn ông thần bí này là ai, y thuộc về thế lực nào, vì sao lại dám đối đầu với đại hoàng tử?
Một vở kịch vốn đã định trước kết quả đột nhiên xuất hiện biến số.
“Thú vị, ta thật sự muốn biết rốt cuộc người này là ai mà dám đối đầu với đại hoàng tử…”
“Lâm Nhất này tự tiện xông đến hôn lễ đã gần như vả sưng mặt đại hoàng tử rồi, nếu Tần Vũ không giết Lâm Nhất thì sau này làm gì còn mặt mũi nữa. Người này biết rõ Lâm Nhất là người đại hoàng tử muốn giết còn dám ra mặt, thật là không thể tưởng tượng nổi”.
“Người của Lăng Tiêu Kiếm Các à? Nhưng người của Lăng Tiêu Kiếm Các ra tay đâu cần phải đeo mặt nạ nhỉ…”
“Rốt cuộc người này là ai!”
Cảm giác nghi ngờ dâng lên trong lòng mọi người, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Sắc mặt của Tần Vũ trên xe ngựa lần đầu tiên thay đổi, trở nên cực kỳ u ám. Trước giờ hắn ta luôn rất cẩn thận, thích tính toán xong rồi mới hành động, kể cả Lâm Nhất có làm lớn chuyện, giết vô số người của Thần Sách Doanh và hội Thanh Huyền, sát khí đã dâng lên trong lòng, nhưng hắn ta vẫn có thể ra vẻ bình tĩnh.
Đợi đến khi chắc chắn Lâm Nhất thật sự đến một mình, hắn ta mới quyết định giết người, điều động cao thủ Tử Phủ bên cạnh, chuẩn bị kết thúc vở kịch này.
Nhưng không ngờ lại có một người thần bí xuất hiện đối đầu với hắn ta.
Đây là người của Lăng Tiêu Kiếm Các sao?
Không phải…
Nếu nói là mình cướp Hân Nghiên đi, đương nhiên Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ có lý do ra tay với mình, nhưng đây là Hân Nghiên tự đồng ý. Lăng Tiêu Kiếm Các không có lý do, cũng không có cớ ra tay với mình, hơn nữa cũng chưa chắc có can đảm trở mặt với hoàng thất.
Rốt cuộc kẻ này là ai?
Hắn ta nhìn về phía người thần bí, trầm ngâm không nói, tỏ vẻ khó hiểu.
Trên mặt tuyết, sắc mặt của ông lão áo xám vô cùng u ám. Ông ta nhìn chằm chằm người thần bí đang chặn đường trước mặt mình, đối phương đeo mặt nạ vô diện màu trắng, không đứng trước mặt Lâm Nhất mà chọn nghiêng người, nhẹ nhàng đáp xuống.
Đối phương như đang đứng lơ lửng, hai chân không chạm xuống mặt tuyết, cũng không để lại chút dấu vết nào.
Vị trí của y rất khéo léo, nếu chặn trước mặt Lâm Nhất, chắc chắn ông lão sẽ không dừng bước.
Mỗi bước của ông ta để lại một dấu chân, khí thế ngưng tụ sau bảy bước đã vô cùng đáng sợ rồi, đợi thật sự đi tới trước mặt Lâm Nhất, khí thế của ông ta sẽ vượt khỏi giới hạn của bản thân, chắc chắn có thể đánh bay đối phương, sau đó ra tay với Lâm Nhất.