*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy Đường Nham la lên, chỉ trong chớp mắt, bóng dáng trên Long Tượng liền đáp xuống. Hắn ta hệt như một con Giao Long lửa, phá không mà đánh úp lại, uy áp khủng bố đổ ập xuống, khoảnh khắc hạ xuống đã đánh bay hơn trăm người.
Phụt!
Những người bị đánh bay cuộn mình trên mặt đất, máu tươi điên cuồng tuôn ra.
Ý chí Hỏa Diễm nhị phẩm!
Mọi người quá sợ hãi, Nam Cung Hạ không chỉ thăng cấp lên Thiên Phách, mà ý chí võ đạo của hắn ta rốt cuộc cũng phá vỡ gông cùm xiềng xích.
Người này vốn tu luyện công pháp lửa, giờ ý chí Hỏa Diễm lại đột phá, hơn nữa tu vi cũng tăng vọt lên Thiên Phách, quả thật khủng bố đến mức khiến người ta ngạt thở.
Nam Cung Hạ mặc một bộ đồ bằng tơ trắng, tuổi còn khá trẻ, chỉ lớn hơn Lâm Nhất độ khoảng bốn, năm tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, tuy nhiên, khí thế ngạo mạn giữa hai đầu lông mày lại khiến người ta giận sôi lên.
Ầm ầm!
Khí tức Hỏa Diễm bắt đầu bùng lên quanh thân hắn ta, thấp thoáng có một con rồng đang gào thét.
“Có gì mà hoảng hốt như vậy?”, Nam Cung Hạ thản nhiên nói.
Đường Nham lập tức nhào đến, nói rõ chân tướng sự việc một lượt, rồi nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt máu lạnh.
“Thú vị, ta vừa thăng cấp lên Thiên Phách, còn đang lo cái chỗ nhỏ bé này không có ai để luyện tập, nào ngờ đã có người đưa đến sẵn”.
Nghe xong, Nam Cung Hạ không giận, trái lại còn tỏ vẻ vui mừng, hắn ta khép hờ mắt, lười biếng nói: “Đúng là khát nước có người đưa nước, buồn ngủ có người đưa gối, ngươi đến rất đúng lúc”.
Hắn ta không tức giận như trong tưởng tượng của mọi người, gặp chuyện không chút nao núng, cứ như vừa nghe được một chuyện hết sức nhỏ nhặt vậy.
Dáng vẻ như vậy khiến mọi người hoảng sợ không thôi, đây chính là sự tự tin cực kỳ mạnh mẽ, tầm mắt của người này đã vượt xa mọi người.
“Lâm Nhất chênh lệch quá xa so với Nam Cung Hạ”.
“Khí độ bực này quả thật có hơi khó tưởng, Nam Cung Hạ thật sự không đơn giản”.
“Lâm Nhất sẽ bại”.
Xung quanh vang lên âm thanh xì xào bàn tán, bầu không khí tại hiện trường bỗng trở nên quái đản, rất nhiều người đang đứng gần Lâm Nhất vô thức kéo giãn khoảng cách, e ngại bị hiểu nhầm và ảnh hưởng.
“Lâm Nhất… tên của ngươi à?”
Nam Cung Hạ nhìn về phía Lâm Nhất, cười nói: “Trước khi ra tay, ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là quỳ xuống xin chết, hoặc là quỳ xuống… làm chó!”
Nghe thấy Đường Nham la lên, chỉ trong chớp mắt, bóng dáng trên Long Tượng liền đáp xuống. Hắn ta hệt như một con Giao Long lửa, phá không mà đánh úp lại, uy áp khủng bố đổ ập xuống, khoảnh khắc hạ xuống đã đánh bay hơn trăm người.
Phụt!
Những người bị đánh bay cuộn mình trên mặt đất, máu tươi điên cuồng tuôn ra.
Ý chí Hỏa Diễm nhị phẩm!
Mọi người quá sợ hãi, Nam Cung Hạ không chỉ thăng cấp lên Thiên Phách, mà ý chí võ đạo của hắn ta rốt cuộc cũng phá vỡ gông cùm xiềng xích.
Người này vốn tu luyện công pháp lửa, giờ ý chí Hỏa Diễm lại đột phá, hơn nữa tu vi cũng tăng vọt lên Thiên Phách, quả thật khủng bố đến mức khiến người ta ngạt thở.
Nam Cung Hạ mặc một bộ đồ bằng tơ trắng, tuổi còn khá trẻ, chỉ lớn hơn Lâm Nhất độ khoảng bốn, năm tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, tuy nhiên, khí thế ngạo mạn giữa hai đầu lông mày lại khiến người ta giận sôi lên.
Ầm ầm!
Khí tức Hỏa Diễm bắt đầu bùng lên quanh thân hắn ta, thấp thoáng có một con rồng đang gào thét.
“Có gì mà hoảng hốt như vậy?”, Nam Cung Hạ thản nhiên nói.
Đường Nham lập tức nhào đến, nói rõ chân tướng sự việc một lượt, rồi nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt máu lạnh.
“Thú vị, ta vừa thăng cấp lên Thiên Phách, còn đang lo cái chỗ nhỏ bé này không có ai để luyện tập, nào ngờ đã có người đưa đến sẵn”.
Nghe xong, Nam Cung Hạ không giận, trái lại còn tỏ vẻ vui mừng, hắn ta khép hờ mắt, lười biếng nói: “Đúng là khát nước có người đưa nước, buồn ngủ có người đưa gối, ngươi đến rất đúng lúc”.
Hắn ta không tức giận như trong tưởng tượng của mọi người, gặp chuyện không chút nao núng, cứ như vừa nghe được một chuyện hết sức nhỏ nhặt vậy.
Dáng vẻ như vậy khiến mọi người hoảng sợ không thôi, đây chính là sự tự tin cực kỳ mạnh mẽ, tầm mắt của người này đã vượt xa mọi người.
“Lâm Nhất chênh lệch quá xa so với Nam Cung Hạ”.
“Khí độ bực này quả thật có hơi khó tưởng, Nam Cung Hạ thật sự không đơn giản”.
“Lâm Nhất sẽ bại”.
Xung quanh vang lên âm thanh xì xào bàn tán, bầu không khí tại hiện trường bỗng trở nên quái đản, rất nhiều người đang đứng gần Lâm Nhất vô thức kéo giãn khoảng cách, e ngại bị hiểu nhầm và ảnh hưởng.
“Lâm Nhất… tên của ngươi à?”
Nam Cung Hạ nhìn về phía Lâm Nhất, cười nói: “Trước khi ra tay, ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là quỳ xuống xin chết, hoặc là quỳ xuống… làm chó!”