Truyền thuyết kia bất giác hiện lên trong đầu mọi người, cả đám không rét mà run, xem ra Hạ Thiên Phàm đã hết cứu.
Uy lực của một kiếm này khiến trời đất rung chuyển, không ai dám đối đầu với Lâm Nhất để cứu hắn ta. Huống chi hắn ta chính là một con chó khiến người chán ghét, một chút đồng tình cũng không có.
BOANG...!
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, liếc nhìn mấy tên tùy tùng của Hạ Thiên Phàm.
Mấy tên này đã bị dọa suýt vỡ mật, cả đám ù té chạy ra khỏi quảng trường, khi phát giác Lâm Nhất nhìn về phía mình, bọn chúng liền đứng yên, không dám động đậy.
“Quay về nói với Tam đại Giới Tử, ta sẽ tiếp tuồng vui này cùng bọn họ, nửa tháng sau, gặp tại thành Phong Lăng!”
Vẻ mặt Lâm Nhất vô cùng lạnh lùng, kế đó, hắn nhấn mạnh từng chữ: “Tuy nhiên, nếu có kẻ nào dám động đến một sợi tóc của Nguyệt Vi Vi, ta thề, người của ba Chiến Giới đừng mong sống sót! Nếu không tin thì cứ thử mà xem, để coi ai chơi không nổi!”
Giọng thiếu niên như sấm rền, rét lạnh thấu xương, khiến người ta không dám nảy sinh nghi vấn.
Tất cả những người có mặt tại quảng trường trung tâm đều ngây ra như phỗng, không ai ngờ rằng một tấm thiệp mời lại gây ra động tĩnh lớn đến thế.
Mà nửa tháng sau, tại thành Phong Lăng sẽ trình diễn một trận phong ba kinh thiên động địa. Trận phong ba này ắt sẽ khiến toàn Thiên Lộ phải rung chuyển, đồng thời tạo thành dị biến không cách nào đoán trước được đối với Trận chung kết.
Lâm Nhất rời đi với thái độ vô cùng quyết đoán.
Nhưng một kiếm chia cắt linh hồ ở quảng trường trung tâm vẫn không có xu thế khép lại. Giữa không trung, bọt nước văng tung tóe, còn có màn nước, tất cả đều bị một lực lượng vô hình nào đó giam cầm.
Những người đang tu luyện trong linh hồ đều cảm nhận được một luồng kiếm ý cực kỳ sắc bén và ác liệt, cả bọn không khỏi biến sắc.
Nơi đó đã hóa thành một vùng cấm, trừ phi kiếm ý Thông Thiên của Lâm Nhất tiêu tán, nếu không thì không cách nào tiếp tục tu luyện.
Mọi người chậc lưỡi kêu lạ, đồng thời cũng sợ hãi và thán phục không thôi.
Sự huyền diệu của kiếm ý Thông Thiên khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt, đúng như trong truyền thuyết, nó mạnh đến mức khó tưởng.
Còn về Hạ Thiên Phàm đang quỳ gối ở giữa sân thì đã sớm không có người để ý đến.
Sau khi rời khỏi quảng trường trung tâm một khoảng khá xa, vẻ mặt Lâm Nhất mới hoàn toàn tối xuống. Trên trán hắn điên cuồng tích súc sát ý, vô biên vô tận, tâm trạng của hắn không hề tỉnh táo và mạnh mẽ như biểu hiện khi ở quảng trường.
Vèo!
Lâm Nhất đột ngột dừng bước khiến Bùi Tuyết cảm thấy rất kinh ngạc: “Sao vậy?”
“Có người đang theo dõi chúng ta”.
“Ai? Là người của ba Chiến Giới à?”
Lâm Nhất lắc đầu, hắn quay đầu nhìn, chủ nhân của những ánh mắt này đều rất mạnh, mạnh đến một cảnh giới khó mà tưởng tượng nổi.
Chính là những cường giả của các tông phái siêu cấp đang trấn thủ ở đây, bọn họ lựa chọn không ra tay, làm vậy cũng là có ý cảnh cáo.
“Đi thôi”.
Lâm Nhất không nhiều lời, lập tức xoay người đi về phía trước.
Khi về đến sân nhỏ, hắn có hơi bất ngờ khi phát hiện đã có người chờ sẵn ở đó.
Người đến có lai lịch bất phàm, hắn ta khoác trên người đạo giáp màu vàng, phần lưng đạo giáp có khắc một con rồng hai cánh. Trên người hắn ta toát lên uy áp vương giả, trông rất phi phàm. Người nọ đã đứng tựa cửa chờ được một lúc lâu.
Lâm Nhất híp mắt nhìn và nhanh chóng nhận ra người này đến từ Chiến Giới. Hắn đoán ra được không phải bởi thực lực trên lệch mà là do khí chất của người này rất giống với mấy tên chiến tướng đã bị hắn giết trước đó, cao quý bất phàm, dù không cố sức thể hiện thì cũng mang đến áp lực không nhỏ cho những người xung quanh.
Hắn ta không phải người của ba Chiến Giới. Người này không có sát ý, hắn ta đến là để tìm Bùi Tuyết.
Uy lực của một kiếm này khiến trời đất rung chuyển, không ai dám đối đầu với Lâm Nhất để cứu hắn ta. Huống chi hắn ta chính là một con chó khiến người chán ghét, một chút đồng tình cũng không có.
BOANG...!
Lâm Nhất thu kiếm vào vỏ, liếc nhìn mấy tên tùy tùng của Hạ Thiên Phàm.
Mấy tên này đã bị dọa suýt vỡ mật, cả đám ù té chạy ra khỏi quảng trường, khi phát giác Lâm Nhất nhìn về phía mình, bọn chúng liền đứng yên, không dám động đậy.
“Quay về nói với Tam đại Giới Tử, ta sẽ tiếp tuồng vui này cùng bọn họ, nửa tháng sau, gặp tại thành Phong Lăng!”
Vẻ mặt Lâm Nhất vô cùng lạnh lùng, kế đó, hắn nhấn mạnh từng chữ: “Tuy nhiên, nếu có kẻ nào dám động đến một sợi tóc của Nguyệt Vi Vi, ta thề, người của ba Chiến Giới đừng mong sống sót! Nếu không tin thì cứ thử mà xem, để coi ai chơi không nổi!”
Giọng thiếu niên như sấm rền, rét lạnh thấu xương, khiến người ta không dám nảy sinh nghi vấn.
Tất cả những người có mặt tại quảng trường trung tâm đều ngây ra như phỗng, không ai ngờ rằng một tấm thiệp mời lại gây ra động tĩnh lớn đến thế.
Mà nửa tháng sau, tại thành Phong Lăng sẽ trình diễn một trận phong ba kinh thiên động địa. Trận phong ba này ắt sẽ khiến toàn Thiên Lộ phải rung chuyển, đồng thời tạo thành dị biến không cách nào đoán trước được đối với Trận chung kết.
Lâm Nhất rời đi với thái độ vô cùng quyết đoán.
Nhưng một kiếm chia cắt linh hồ ở quảng trường trung tâm vẫn không có xu thế khép lại. Giữa không trung, bọt nước văng tung tóe, còn có màn nước, tất cả đều bị một lực lượng vô hình nào đó giam cầm.
Những người đang tu luyện trong linh hồ đều cảm nhận được một luồng kiếm ý cực kỳ sắc bén và ác liệt, cả bọn không khỏi biến sắc.
Nơi đó đã hóa thành một vùng cấm, trừ phi kiếm ý Thông Thiên của Lâm Nhất tiêu tán, nếu không thì không cách nào tiếp tục tu luyện.
Mọi người chậc lưỡi kêu lạ, đồng thời cũng sợ hãi và thán phục không thôi.
Sự huyền diệu của kiếm ý Thông Thiên khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt, đúng như trong truyền thuyết, nó mạnh đến mức khó tưởng.
Còn về Hạ Thiên Phàm đang quỳ gối ở giữa sân thì đã sớm không có người để ý đến.
Sau khi rời khỏi quảng trường trung tâm một khoảng khá xa, vẻ mặt Lâm Nhất mới hoàn toàn tối xuống. Trên trán hắn điên cuồng tích súc sát ý, vô biên vô tận, tâm trạng của hắn không hề tỉnh táo và mạnh mẽ như biểu hiện khi ở quảng trường.
Vèo!
Lâm Nhất đột ngột dừng bước khiến Bùi Tuyết cảm thấy rất kinh ngạc: “Sao vậy?”
“Có người đang theo dõi chúng ta”.
“Ai? Là người của ba Chiến Giới à?”
Lâm Nhất lắc đầu, hắn quay đầu nhìn, chủ nhân của những ánh mắt này đều rất mạnh, mạnh đến một cảnh giới khó mà tưởng tượng nổi.
Chính là những cường giả của các tông phái siêu cấp đang trấn thủ ở đây, bọn họ lựa chọn không ra tay, làm vậy cũng là có ý cảnh cáo.
“Đi thôi”.
Lâm Nhất không nhiều lời, lập tức xoay người đi về phía trước.
Khi về đến sân nhỏ, hắn có hơi bất ngờ khi phát hiện đã có người chờ sẵn ở đó.
Người đến có lai lịch bất phàm, hắn ta khoác trên người đạo giáp màu vàng, phần lưng đạo giáp có khắc một con rồng hai cánh. Trên người hắn ta toát lên uy áp vương giả, trông rất phi phàm. Người nọ đã đứng tựa cửa chờ được một lúc lâu.
Lâm Nhất híp mắt nhìn và nhanh chóng nhận ra người này đến từ Chiến Giới. Hắn đoán ra được không phải bởi thực lực trên lệch mà là do khí chất của người này rất giống với mấy tên chiến tướng đã bị hắn giết trước đó, cao quý bất phàm, dù không cố sức thể hiện thì cũng mang đến áp lực không nhỏ cho những người xung quanh.
Hắn ta không phải người của ba Chiến Giới. Người này không có sát ý, hắn ta đến là để tìm Bùi Tuyết.