*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhiều người đang thầm mong đợi cuộc tấn công có thể đoán trước này diễn ra, đến nỗi nhiệt huyết sôi trào, kích động vô cùng.
Chỉ mới mấy ngày, nhân tài kiệt xuất tập trung đến thành Mộ Kiếm ngày càng nhiều.
Nhưng dù có nhiều người đến thì cũng không có người nào có thể so sánh với tên tuổi của Ô Tiếu Thiên, cùng lắm là ngang ngửa đám người Tần Dương.
Các quán rượu trong thành đều đang thảo luận về chuyện này. Mỗi khi có nhân tài kiệt xuất hàng đầu tới đều sẽ gây xôn xao.
Rất nhiều người đang đoán xem ai sẽ là người toả sáng nhất trong đợt thú triều lần này.
Dù sao thì Quần Long thịnh yến cũng sắp đến, đợt thú triều lần này tương đương với một lần diễn thử, ít nhiều có thể đoán được thực lực của mọi người.
Giờ phút này, thành Mộ Kiếm vốn không quá nổi bật ở Lôi Châu có thể nói là tâm điểm vô cùng náo nhiệt.
Sau khi vào thành, Lâm Nhất phát hiện một hiện tượng thú vị.
Người thường, thậm chí là các võ giả cảnh giới Huyền Võ trong thành Mộ Kiếm đều đã đi hết, đến đây chỉ có nhân tài kiệt xuất của những nơi khác, ngoài ra chỉ còn quân đội trong phủ thành chủ.
Toà thành trì rộng lớn trở nên cực kì vắng vẻ.
Điều khiến Lâm Nhất khó hiểu hơn là linh trận bảo vệ thành Mộ Kiếm cũng không được kích hoạt.
Có người nói rằng người đứng đầu thành muốn bầy yêu thú này trắng trợn xông vào, cố ý không kích hoạt kiếm trận vì muốn quyết chiến với chúng ngay tại đây, nhân tiện để nhân tài kiệt xuất của những nơi khác tiến hành rèn luyện sinh tử thông qua cơ hội này.
Thật giả trong đó, Lâm Nhất không biết.
Tại một sân trống nọ trong thành Mộ Kiếm.
Trên sân, một bóng dáng màu xanh đang múa kiếm, kiếm quang nhấp nhô lên xuống, lá cây tán loạn, bụi bay tứ tung.
Hoa mọc từ chốn nào!
Bóng dáng màu xanh dang hai tay ra như hạc tiên trên mây, thân kiếm từ dưới nâng lên, đâm ra một kiếm.
Soạt!
Mũi kiếm sinh ra một đoá tường vi, khi Lâm Nhất thôi động, không khí lập tức chập chờn như sóng biển, sóng gợn rất chậm, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong nó lại vô cùng lớn.
Ta đến từ nơi nào!
Lâm Nhất thu kiếm, thoắt cái đã biến mất, chỉ còn đoá hoa tường vi trên mũi kiếm đang dập dềnh trên sóng biển.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Đến khi Lâm Nhất xuất hiện lại, đoá tường vi kia bắt đầu rời ra, hoá thành kiếm thế vô biên như du long, bay lượn quanh một ngọn núi giữa dòng sông gầm thét.
Sau mỗi vòng lượn, khí tức cuồng bạo của luồng kiếm thế này sẽ nhân đôi. Khi nó vòng đến đỉnh núi, kiếm thế đã mạnh đến mức khủng khiếp.
Soạt!
Rất nhiều người đang thầm mong đợi cuộc tấn công có thể đoán trước này diễn ra, đến nỗi nhiệt huyết sôi trào, kích động vô cùng.
Chỉ mới mấy ngày, nhân tài kiệt xuất tập trung đến thành Mộ Kiếm ngày càng nhiều.
Nhưng dù có nhiều người đến thì cũng không có người nào có thể so sánh với tên tuổi của Ô Tiếu Thiên, cùng lắm là ngang ngửa đám người Tần Dương.
Các quán rượu trong thành đều đang thảo luận về chuyện này. Mỗi khi có nhân tài kiệt xuất hàng đầu tới đều sẽ gây xôn xao.
Rất nhiều người đang đoán xem ai sẽ là người toả sáng nhất trong đợt thú triều lần này.
Dù sao thì Quần Long thịnh yến cũng sắp đến, đợt thú triều lần này tương đương với một lần diễn thử, ít nhiều có thể đoán được thực lực của mọi người.
Giờ phút này, thành Mộ Kiếm vốn không quá nổi bật ở Lôi Châu có thể nói là tâm điểm vô cùng náo nhiệt.
Sau khi vào thành, Lâm Nhất phát hiện một hiện tượng thú vị.
Người thường, thậm chí là các võ giả cảnh giới Huyền Võ trong thành Mộ Kiếm đều đã đi hết, đến đây chỉ có nhân tài kiệt xuất của những nơi khác, ngoài ra chỉ còn quân đội trong phủ thành chủ.
Toà thành trì rộng lớn trở nên cực kì vắng vẻ.
Điều khiến Lâm Nhất khó hiểu hơn là linh trận bảo vệ thành Mộ Kiếm cũng không được kích hoạt.
Có người nói rằng người đứng đầu thành muốn bầy yêu thú này trắng trợn xông vào, cố ý không kích hoạt kiếm trận vì muốn quyết chiến với chúng ngay tại đây, nhân tiện để nhân tài kiệt xuất của những nơi khác tiến hành rèn luyện sinh tử thông qua cơ hội này.
Thật giả trong đó, Lâm Nhất không biết.
Tại một sân trống nọ trong thành Mộ Kiếm.
Trên sân, một bóng dáng màu xanh đang múa kiếm, kiếm quang nhấp nhô lên xuống, lá cây tán loạn, bụi bay tứ tung.
Hoa mọc từ chốn nào!
Bóng dáng màu xanh dang hai tay ra như hạc tiên trên mây, thân kiếm từ dưới nâng lên, đâm ra một kiếm.
Soạt!
Mũi kiếm sinh ra một đoá tường vi, khi Lâm Nhất thôi động, không khí lập tức chập chờn như sóng biển, sóng gợn rất chậm, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong nó lại vô cùng lớn.
Ta đến từ nơi nào!
Lâm Nhất thu kiếm, thoắt cái đã biến mất, chỉ còn đoá hoa tường vi trên mũi kiếm đang dập dềnh trên sóng biển.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Đến khi Lâm Nhất xuất hiện lại, đoá tường vi kia bắt đầu rời ra, hoá thành kiếm thế vô biên như du long, bay lượn quanh một ngọn núi giữa dòng sông gầm thét.
Sau mỗi vòng lượn, khí tức cuồng bạo của luồng kiếm thế này sẽ nhân đôi. Khi nó vòng đến đỉnh núi, kiếm thế đã mạnh đến mức khủng khiếp.
Soạt!