Những ngày này trong đầu của Lâm Nhất bỗng nhiên nổ ra một luồng quang mang, vô số thông tin giống như nước thuỷ triều ào ạt ngưng tụ thành những phù văn kim sắc dày đặc không ngừng lấp lánh.
Hắn vốn có trí nhớ siêu phàm, chỉ đọc một lần là đã nhớ hết.
Nhưng những phù văn cổ xưa tinh tế dùng để đột phá tầng thứ hai của Tuế Nguyệt Tâm Kinh này chính là Linh văn nhị phẩm mà các Huyền sư ngày đêm mơ mộng có được.
Người thường tu luyện Linh văn gặp phải vấn đề là có rất ít Linh văn do vậy không dễ dàng tìm được. Cho dù có Linh văn đầy đủ, muốn ghi nhớ cũng cực kỳ khó khăn.
Nhưng trước mắt, khi hắn đột phá tầng thứ hai của Tuế Nguyệt Tâm Kinh thì một số lượng Linh văn nhị phẩm nhiều không đếm xuể đã được khắc vào trong đầu hắn.
Thậm chí không cần phải cố gắng đi ghi nhớ mà chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi đã có thể hiện ra một cách hoàn chỉnh.
“Hoả Diệm Văn…”.
Trong lòng thoáng nghĩ đến, Lâm Nhất tiện tay nhặt lên một cành cây khô sau đó tuỳ ý vẽ lên trên mặt đất.
Chân nguyên ngưng tụ, dưới sự điều khiển của sức mạnh Tuế Nguyệt, lần đầu tiên đặt bút vẽ còn có chút gượng gạo. Nhưng dần dần sau khi thành thạo rồi thì nét bút lại như rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ, thiết hoạ ngân câu, nét chữ lưu loát linh động.
Vù!
Khi nét bút cuối cùng đặt xuống, Linh văn đã được vẽ hoàn chỉnh giống như một luồng lửa cháy bùng lên.
Lâm Nhất thở ra một hơi trọc khí, nhìn Hoả Diễm Văn trên mặt đất như có điều suy nghĩ.
Đã gần bốn mươi ngày, cuối cùng Tuế Nguyệt Tâm Kinh cũng đột phá tầng thứ hai, đạt được chút thành tựu.
Hắn trong lúc hứng trí liền vẽ một lèo rất nhiều Linh văn nhị phẩm.
Lôi Vân văn, Cuồng Phong văn, văn Canh Kim, Thanh Mộc văn… từng loại Linh văn nhị phẩm độc lập được vẽ ra trên nền đất. Toả sáng lấp lánh, quang mang lập loè chứa đầy Linh khí.
Linh văn là một loại tồn tại vô cùng kỳ diệu, có thể dùng để luyện đan, có thể luyện khí, có thể bày trận…
Có thể giết người không?
Trong đầu đột nhiên xẹt qua ý nghĩ này, Lâm Nhất lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Nhắm hai mắt lại, Lâm Nhất khoanh chân ngồi, tập trung nhìn vào tâm thức mình.
Nơi đan điền, đoá Tử Diên Hoa như được kết tinh từ băng tổng cộng có bảy mươi mốt cánh hoa, chỉ còn thiếu một cánh nữa là có thể thăng cấp kiếm quyết lên tầng thứ 9. Nhưng một cánh này lại khó như lên trời, muốn đột phá nó không hề dễ dàng.
Bên dưới đoá Tử Diên Hoa, có từng vòng quang văn màu nhạt giống như từng gợn sóng nước lăn tăn.
Cẩn thận đếm có tổng cộng mười tám vòng, mỗi một vòng quang văn tượng trưng cho một luồng sức mạnh của Tuế Nguyệt.
Sau khi Tuế Nguyệt Tâm Kinh thăng cấp lên tầng thứ hai, sức mạnh Tuế Nguyệt hoà lẫn trong Chân nguyên cô đọng thành hình dạng quang văn.
Tâm thức nhìn sang sợi Huyền mạch thứ chín, so với lúc đầu thì bây giờ nó đã hồi phục rất nhiều.
Nhưng tổng thể mà nói vẫn chưa khôi phục được một phần mười, ít nhất còn phải chờ thêm hai năm nữa.
“Hai năm…”.
Lâm Nhất lầm bầm nỉ non, thực sự phải ở đây xám hối hai năm sao?
Hắn vốn có trí nhớ siêu phàm, chỉ đọc một lần là đã nhớ hết.
Nhưng những phù văn cổ xưa tinh tế dùng để đột phá tầng thứ hai của Tuế Nguyệt Tâm Kinh này chính là Linh văn nhị phẩm mà các Huyền sư ngày đêm mơ mộng có được.
Người thường tu luyện Linh văn gặp phải vấn đề là có rất ít Linh văn do vậy không dễ dàng tìm được. Cho dù có Linh văn đầy đủ, muốn ghi nhớ cũng cực kỳ khó khăn.
Nhưng trước mắt, khi hắn đột phá tầng thứ hai của Tuế Nguyệt Tâm Kinh thì một số lượng Linh văn nhị phẩm nhiều không đếm xuể đã được khắc vào trong đầu hắn.
Thậm chí không cần phải cố gắng đi ghi nhớ mà chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi đã có thể hiện ra một cách hoàn chỉnh.
“Hoả Diệm Văn…”.
Trong lòng thoáng nghĩ đến, Lâm Nhất tiện tay nhặt lên một cành cây khô sau đó tuỳ ý vẽ lên trên mặt đất.
Chân nguyên ngưng tụ, dưới sự điều khiển của sức mạnh Tuế Nguyệt, lần đầu tiên đặt bút vẽ còn có chút gượng gạo. Nhưng dần dần sau khi thành thạo rồi thì nét bút lại như rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ, thiết hoạ ngân câu, nét chữ lưu loát linh động.
Vù!
Khi nét bút cuối cùng đặt xuống, Linh văn đã được vẽ hoàn chỉnh giống như một luồng lửa cháy bùng lên.
Lâm Nhất thở ra một hơi trọc khí, nhìn Hoả Diễm Văn trên mặt đất như có điều suy nghĩ.
Đã gần bốn mươi ngày, cuối cùng Tuế Nguyệt Tâm Kinh cũng đột phá tầng thứ hai, đạt được chút thành tựu.
Hắn trong lúc hứng trí liền vẽ một lèo rất nhiều Linh văn nhị phẩm.
Lôi Vân văn, Cuồng Phong văn, văn Canh Kim, Thanh Mộc văn… từng loại Linh văn nhị phẩm độc lập được vẽ ra trên nền đất. Toả sáng lấp lánh, quang mang lập loè chứa đầy Linh khí.
Linh văn là một loại tồn tại vô cùng kỳ diệu, có thể dùng để luyện đan, có thể luyện khí, có thể bày trận…
Có thể giết người không?
Trong đầu đột nhiên xẹt qua ý nghĩ này, Lâm Nhất lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Nhắm hai mắt lại, Lâm Nhất khoanh chân ngồi, tập trung nhìn vào tâm thức mình.
Nơi đan điền, đoá Tử Diên Hoa như được kết tinh từ băng tổng cộng có bảy mươi mốt cánh hoa, chỉ còn thiếu một cánh nữa là có thể thăng cấp kiếm quyết lên tầng thứ 9. Nhưng một cánh này lại khó như lên trời, muốn đột phá nó không hề dễ dàng.
Bên dưới đoá Tử Diên Hoa, có từng vòng quang văn màu nhạt giống như từng gợn sóng nước lăn tăn.
Cẩn thận đếm có tổng cộng mười tám vòng, mỗi một vòng quang văn tượng trưng cho một luồng sức mạnh của Tuế Nguyệt.
Sau khi Tuế Nguyệt Tâm Kinh thăng cấp lên tầng thứ hai, sức mạnh Tuế Nguyệt hoà lẫn trong Chân nguyên cô đọng thành hình dạng quang văn.
Tâm thức nhìn sang sợi Huyền mạch thứ chín, so với lúc đầu thì bây giờ nó đã hồi phục rất nhiều.
Nhưng tổng thể mà nói vẫn chưa khôi phục được một phần mười, ít nhất còn phải chờ thêm hai năm nữa.
“Hai năm…”.
Lâm Nhất lầm bầm nỉ non, thực sự phải ở đây xám hối hai năm sao?