“Năm đó, sau khi lập nên cơ nghiệp, tổ sư Thanh Vân liền vân du khắp thiên hạ. Ta và ông ta may mắn quen biết nhau, sau mấy lần qua lại liền trở thành bạn thân. Ba mươi năm trước, ta và ông ta đã đưa ra một quyết định to gan, đó chính là mạo hiểm tiến vào mộ của Nam Đế”.
“Trong mộ Nam Đế nguy cơ trùng trùng, thập tử nhất sinh, ta may mắn trốn ra được, mặc dù trên người toàn là vết thương, ông ta ra sau nên gần như mất đi sinh cơ. Hai chúng ta cùng mang ra bảo vật, một bức họa và một thanh kiếm…”
“Trước khi lâm chung, tổ sư Thanh Vân của các ngươi đã nhắc nhở ta giao thanh kiếm kia lại cho hậu nhân của ông ta ở Thanh Vân Môn. Vì vậy, ta đã trèo đèo lội xuống để đi đến Thanh Vân Môn ở nước Thiên Thủy, đem kiếm giao cho hậu nhân của ông ta, đáng tiếc người này có tư chất bình thường nên cũng không nhìn ra được lai lịch của thanh kiếm kia, chỉ xem đó là một thanh thảo mộc kiếm đã mất đi linh khí, tiện tay ném vào một góc nào đó”.
“Khi đó ta bị thương nặng nên đã quyết định ở lại Thanh Vân Môn, nhân tiện tìm hiểu thiên cơ trong bức họa. Đáng tiếc… Nam Đế đến cuối cùng vẫn là Nam Đế, đáng lẽ ta và ông ta không nên mù quáng động vào mộ của Nam Đế”.
“Sau mười năm nghiên cứu, rốt cuộc ta cũng mò ra được một điểm huyền bí trong bức họa. Nhưng khi nhìn thấy vô số ác quỷ nơi Hoàng Tuyền ập vào mặt, một luồng kiếm quang chém sạch ác quỷ, đồng thời cũng hủy đi Võ Hồn của ta. Khi đó ta đã biết được mệnh mình không còn dài…”
Đọc đến đây, Lâm Nhất lộ vẻ nghi hoặc, trong mắt hắn lóe lên một tia khó hiểu.
Vì sao hình ảnh mà Hồng lão thấy được lại khác với hắn.
Hắn cũng nhìn thấy luồng kiếm quang kia, nhưng lại không hề bị tổn thương, lại nói, ác quỷ Hoàng Tuyền trong lời của Hồng lão càng không có tung tích.
Cuộn tranh hoa tường vi này thật sự có rất nhiều bí ẩn.
Khi ngươi cho rằng bản thân đã hiểu rõ được phần nào thì chợt nhận ra đó chỉ mới là một góc của núi băng.
Nhìn Táng Hoa kiếm trên mặt đất, Lâm Nhất nghiền ngẫm, tổ sư Thanh Vân đã đem thanh kiếm này từ trong mộ Nam Đế ra ư?
Vận mệnh quả thật rất kỳ diệu…
Năm đó hai người bọn họ liều chết lấy được thánh vật trong mộ Nam Đế, quanh đi quẩn lại đều rơi vào tay Lâm Nhất.
Tiếp tục đọc phong thư trong tay, Hồng lão cũng không căn dặn Lâm Nhất quá nhiều, chỉ nhắc nhở hắn đừng miệt mài theo đuổi cuộn tranh hoa tường vi.
Có lẽ trong suy nghĩ của Hồng lão, với cảnh giới của Lâm Nhất thì vĩnh viễn cũng không hiểu được sự huyền bí trong đó.
Không hiểu thì sẽ không bị thương.
Trái lại, ông ta còn cố ý dặn dò hắn đừng thương nhớ Tô Hàm Nguyệt.
Xem hết thư, lòng Lâm Nhất trăm mối ngổn ngang, Hồng lão đã sớm xem nhẹ cái chết của mình, đối với lần mạo hiểm năm đó cũng đã hối hận từ lâu.
Nam Đế… Nam Đế kia là ai?
Lâm Nhất cảm thấy rất tò mò, đáng tiếc trong thư không đề cập đến, có lẽ đó là một nhân vật lớn rất khó lường.
Cất kỹ phong thư, sau đó Lâm Nhất đem thi thể của Hồng lão đặt vào quan tài.
Hắn cẩn thận chỉnh trang lại dung nhan của ông ta rồi mới đóng nắp quan tài lại, dùng đinh sắt đóng kín.
Nửa ngày sau, nhìn phần mộ đã lần nữa được lấp kín, Lâm Nhất quỳ xuống, dập đầu vái ba lượt.
Khi hắn trở về Thanh Vân Môn thì mặt trời đã lặn, ánh chiều tà màu đỏ quạch.
Hắn tìm người nghe ngóng một phen mới biết được chuyện xảy ra hai ngày qua.
Không có tung tích của Vương Ninh, có người nói hai ngày trước hắn ta còn đến tìm Lâm Nhất, hiện tại, trong tông môn không ai biết được Vương Ninh đã đi đâu, cứ như hắn ta đã bốc hơi khỏi nhân gian.
“Ta sẽ tìm ra ngươi!”
Sát ý lóe lên trong mắt Lâm Nhất, hắn tự hứa với mình chắc chắn sẽ làm được.
Trong nhà gỗ, Bạch Tàn hoa đặt trên bàn đã nở rộ.
Nửa tháng nay, sau khi dùng Dẫn Linh Quyết tưới nước, Bạch Tàn hoa trong chậu đã nở, sắc hoa đỏ như máu.
Hương hoa xộc vào mũi, xinh đẹp và tinh xảo.
Lâm Nhất lấy cổ kiếm hạp từ trong nhẫn trữ vật ra, vừa mở ra lập tức có khí lạnh phả vào mặt.
Hắn không nói một lời, lẳng lặng ngắt từng cánh hoa xuống, phủ kín cổ kiếm hạp.
Đợi đến khi đã phủ đầy hoa, hương hoa lan tỏa thấm đẫm ruột gan, hắn mới trịnh trọng đem Táng Hoa kiếm đặt vào đó.
Thanh bảo kiếm trong mộ Nam Đế này chỉ vừa tỏa sáng trong tay Lâm Nhất, còn lâu mới sánh được với vinh quang trong quá khứ.
Cũng may Lâm Nhất biết được nên bảo dưỡng như thế nào, chỉ cần dùng hương hoa uẩn dưỡng thì sớm muộn gì cũng tái hiện vinh quang năm xưa.
Lúc trước hắn quyết định mua Dẫn Linh Quyết và cổ kiếm hạp chính là vì ngày hôm nay.
Khép cổ kiếm hạp lại, Lâm Nhất khẽ nói: “Đã đến lúc rời đi!”
Sau trận Tứ tông tranh tài, trong lòng Lâm Nhất vẫn luôn có ý định rời đi.
Cũng may hắn đã tỉnh táo trấn áp nó, dùng thời gian nửa tháng để tiêu hóa kinh nghiệm chiến đấu trong Tứ tông tranh tài.
Bây giờ Hồng lão đã qua đời, hắn cũng không còn gì bận tâm ở Thanh Vân Môn nữa.
Bất kể có tìm được Tô Hàm Nguyệt hay có thể báo thù cho Hồng lão hay không thì hắn vẫn phải đi.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Lâm Nhất quyết định không đến gặp môn chủ mà chỉ để lại một phong thư, xem như không từ mà biệt.
Sau khi bày tỏ suy nghĩ của mình, Lâm Nhất đặt phong thư vừa viết xong lên bàn.
“Nặng thật!”
Hắn vác cổ kiếm hạp trên lưng, tuy có hơi nặng nhưng may là Lâm Nhất cũng khá khỏe mạnh.
Hóa Huyết đan và Dưỡng Tâm đan đã đặt nền móng cơ bản cho hắn, hơn nữa, Thất Khiếu Linh Lung đan không ngừng tẩm bổ cơ thể.
Nhờ vậy, hắn chỉ dựa vào sức mạnh tự thân cũng có thể dễ dàng khiêng cổ kiếm hạp nặng nề mà ngày đó phải cần vài người mới nhấc lên được.
Khoác lên mình ánh chiều tà, một mình Lâm Nhất yên lặng đi xuống núi.
Ra khỏi sơn môn, hắn quay đầu nhìn lại Thanh Vân, ánh mắt lóe lên tia sáng dịu dàng.
Phải nhìn cho thật kỹ, ngày sau cũng chỉ có thể nhớ lại trong mộng mà thôi.
Khi hắn xoay người chuẩn bị bước đi thì một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng.
“Lâm sư đệ, xin dừng bước!”
Quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm, hắn ta vui vẻ dắt một con Huyết Long Mã hung hãn bước đến.
“Tiểu Hồng!”
Vừa nhìn thấy Huyết Long Mã, Lâm Nhất vừa mừng vừa sợ, ngày đó, sau trận đại chiến với Mã Thiên Nhất, hắn rơi vào hôn mê.
Khoảng thời gian sau đó vẫn không gặp lại Huyết Long Mã, hắn còn tưởng do tính tình con ngựa này quá mức ngang tàng nên đã sớm bỏ chạy.
Không ngờ nó vẫn luôn được nuôi dưỡng tại Thanh Vân Môn.
“Trong mộ Nam Đế nguy cơ trùng trùng, thập tử nhất sinh, ta may mắn trốn ra được, mặc dù trên người toàn là vết thương, ông ta ra sau nên gần như mất đi sinh cơ. Hai chúng ta cùng mang ra bảo vật, một bức họa và một thanh kiếm…”
“Trước khi lâm chung, tổ sư Thanh Vân của các ngươi đã nhắc nhở ta giao thanh kiếm kia lại cho hậu nhân của ông ta ở Thanh Vân Môn. Vì vậy, ta đã trèo đèo lội xuống để đi đến Thanh Vân Môn ở nước Thiên Thủy, đem kiếm giao cho hậu nhân của ông ta, đáng tiếc người này có tư chất bình thường nên cũng không nhìn ra được lai lịch của thanh kiếm kia, chỉ xem đó là một thanh thảo mộc kiếm đã mất đi linh khí, tiện tay ném vào một góc nào đó”.
“Khi đó ta bị thương nặng nên đã quyết định ở lại Thanh Vân Môn, nhân tiện tìm hiểu thiên cơ trong bức họa. Đáng tiếc… Nam Đế đến cuối cùng vẫn là Nam Đế, đáng lẽ ta và ông ta không nên mù quáng động vào mộ của Nam Đế”.
“Sau mười năm nghiên cứu, rốt cuộc ta cũng mò ra được một điểm huyền bí trong bức họa. Nhưng khi nhìn thấy vô số ác quỷ nơi Hoàng Tuyền ập vào mặt, một luồng kiếm quang chém sạch ác quỷ, đồng thời cũng hủy đi Võ Hồn của ta. Khi đó ta đã biết được mệnh mình không còn dài…”
Đọc đến đây, Lâm Nhất lộ vẻ nghi hoặc, trong mắt hắn lóe lên một tia khó hiểu.
Vì sao hình ảnh mà Hồng lão thấy được lại khác với hắn.
Hắn cũng nhìn thấy luồng kiếm quang kia, nhưng lại không hề bị tổn thương, lại nói, ác quỷ Hoàng Tuyền trong lời của Hồng lão càng không có tung tích.
Cuộn tranh hoa tường vi này thật sự có rất nhiều bí ẩn.
Khi ngươi cho rằng bản thân đã hiểu rõ được phần nào thì chợt nhận ra đó chỉ mới là một góc của núi băng.
Nhìn Táng Hoa kiếm trên mặt đất, Lâm Nhất nghiền ngẫm, tổ sư Thanh Vân đã đem thanh kiếm này từ trong mộ Nam Đế ra ư?
Vận mệnh quả thật rất kỳ diệu…
Năm đó hai người bọn họ liều chết lấy được thánh vật trong mộ Nam Đế, quanh đi quẩn lại đều rơi vào tay Lâm Nhất.
Tiếp tục đọc phong thư trong tay, Hồng lão cũng không căn dặn Lâm Nhất quá nhiều, chỉ nhắc nhở hắn đừng miệt mài theo đuổi cuộn tranh hoa tường vi.
Có lẽ trong suy nghĩ của Hồng lão, với cảnh giới của Lâm Nhất thì vĩnh viễn cũng không hiểu được sự huyền bí trong đó.
Không hiểu thì sẽ không bị thương.
Trái lại, ông ta còn cố ý dặn dò hắn đừng thương nhớ Tô Hàm Nguyệt.
Xem hết thư, lòng Lâm Nhất trăm mối ngổn ngang, Hồng lão đã sớm xem nhẹ cái chết của mình, đối với lần mạo hiểm năm đó cũng đã hối hận từ lâu.
Nam Đế… Nam Đế kia là ai?
Lâm Nhất cảm thấy rất tò mò, đáng tiếc trong thư không đề cập đến, có lẽ đó là một nhân vật lớn rất khó lường.
Cất kỹ phong thư, sau đó Lâm Nhất đem thi thể của Hồng lão đặt vào quan tài.
Hắn cẩn thận chỉnh trang lại dung nhan của ông ta rồi mới đóng nắp quan tài lại, dùng đinh sắt đóng kín.
Nửa ngày sau, nhìn phần mộ đã lần nữa được lấp kín, Lâm Nhất quỳ xuống, dập đầu vái ba lượt.
Khi hắn trở về Thanh Vân Môn thì mặt trời đã lặn, ánh chiều tà màu đỏ quạch.
Hắn tìm người nghe ngóng một phen mới biết được chuyện xảy ra hai ngày qua.
Không có tung tích của Vương Ninh, có người nói hai ngày trước hắn ta còn đến tìm Lâm Nhất, hiện tại, trong tông môn không ai biết được Vương Ninh đã đi đâu, cứ như hắn ta đã bốc hơi khỏi nhân gian.
“Ta sẽ tìm ra ngươi!”
Sát ý lóe lên trong mắt Lâm Nhất, hắn tự hứa với mình chắc chắn sẽ làm được.
Trong nhà gỗ, Bạch Tàn hoa đặt trên bàn đã nở rộ.
Nửa tháng nay, sau khi dùng Dẫn Linh Quyết tưới nước, Bạch Tàn hoa trong chậu đã nở, sắc hoa đỏ như máu.
Hương hoa xộc vào mũi, xinh đẹp và tinh xảo.
Lâm Nhất lấy cổ kiếm hạp từ trong nhẫn trữ vật ra, vừa mở ra lập tức có khí lạnh phả vào mặt.
Hắn không nói một lời, lẳng lặng ngắt từng cánh hoa xuống, phủ kín cổ kiếm hạp.
Đợi đến khi đã phủ đầy hoa, hương hoa lan tỏa thấm đẫm ruột gan, hắn mới trịnh trọng đem Táng Hoa kiếm đặt vào đó.
Thanh bảo kiếm trong mộ Nam Đế này chỉ vừa tỏa sáng trong tay Lâm Nhất, còn lâu mới sánh được với vinh quang trong quá khứ.
Cũng may Lâm Nhất biết được nên bảo dưỡng như thế nào, chỉ cần dùng hương hoa uẩn dưỡng thì sớm muộn gì cũng tái hiện vinh quang năm xưa.
Lúc trước hắn quyết định mua Dẫn Linh Quyết và cổ kiếm hạp chính là vì ngày hôm nay.
Khép cổ kiếm hạp lại, Lâm Nhất khẽ nói: “Đã đến lúc rời đi!”
Sau trận Tứ tông tranh tài, trong lòng Lâm Nhất vẫn luôn có ý định rời đi.
Cũng may hắn đã tỉnh táo trấn áp nó, dùng thời gian nửa tháng để tiêu hóa kinh nghiệm chiến đấu trong Tứ tông tranh tài.
Bây giờ Hồng lão đã qua đời, hắn cũng không còn gì bận tâm ở Thanh Vân Môn nữa.
Bất kể có tìm được Tô Hàm Nguyệt hay có thể báo thù cho Hồng lão hay không thì hắn vẫn phải đi.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Lâm Nhất quyết định không đến gặp môn chủ mà chỉ để lại một phong thư, xem như không từ mà biệt.
Sau khi bày tỏ suy nghĩ của mình, Lâm Nhất đặt phong thư vừa viết xong lên bàn.
“Nặng thật!”
Hắn vác cổ kiếm hạp trên lưng, tuy có hơi nặng nhưng may là Lâm Nhất cũng khá khỏe mạnh.
Hóa Huyết đan và Dưỡng Tâm đan đã đặt nền móng cơ bản cho hắn, hơn nữa, Thất Khiếu Linh Lung đan không ngừng tẩm bổ cơ thể.
Nhờ vậy, hắn chỉ dựa vào sức mạnh tự thân cũng có thể dễ dàng khiêng cổ kiếm hạp nặng nề mà ngày đó phải cần vài người mới nhấc lên được.
Khoác lên mình ánh chiều tà, một mình Lâm Nhất yên lặng đi xuống núi.
Ra khỏi sơn môn, hắn quay đầu nhìn lại Thanh Vân, ánh mắt lóe lên tia sáng dịu dàng.
Phải nhìn cho thật kỹ, ngày sau cũng chỉ có thể nhớ lại trong mộng mà thôi.
Khi hắn xoay người chuẩn bị bước đi thì một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng.
“Lâm sư đệ, xin dừng bước!”
Quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm, hắn ta vui vẻ dắt một con Huyết Long Mã hung hãn bước đến.
“Tiểu Hồng!”
Vừa nhìn thấy Huyết Long Mã, Lâm Nhất vừa mừng vừa sợ, ngày đó, sau trận đại chiến với Mã Thiên Nhất, hắn rơi vào hôn mê.
Khoảng thời gian sau đó vẫn không gặp lại Huyết Long Mã, hắn còn tưởng do tính tình con ngựa này quá mức ngang tàng nên đã sớm bỏ chạy.
Không ngờ nó vẫn luôn được nuôi dưỡng tại Thanh Vân Môn.