Hiển nhiên, hắn ta bị kiếm quang hùng hậu của Lâm Nhất đè ép.
Keng!
Mộ Tu Hàn giơ kiếm ngang ngực, cắn răng chống đỡ một kiếm này.
“Đỡ được à?”, Lâm Nhất thờ ơ nói.
Kiếm của hắn tựa như sóng nước ầm ầm nổi dậy trên mặt hồ, gào thét mà đến, sau đó phun trào mãnh liệt rồi liên tục rơi xuống.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Phút chốc, kiếm quang trút xuống như một cơn mưa rào, bao phủ Mộ Tu Hàn.
Mộ Tu Hàn bị kẹt trong đó, chỉ có thể cắn răng chống đỡ. Đối mặt với vô số luồng kiếm quang không ngừng bổ xuống, hắn ta phải liên tục lui về sau.
Sau bảy bảy bốn mươi chín kiếm, đột nhiên, Lâm Nhất mạnh tay chém ra một kiếm, đánh bay Mộ Tu Hàn.
Cổ tay hắn run lên, trở tay đâm tiếp một kiếm.
XÍU...UU!!
Mũi kiếm lóe lên tia sáng lạnh hệt như ánh sao trời không ngừng phóng đại trong mắt Kinh Tuyệt. Khí thế hung ác của hắn ta phút chốc bay biến đâu hết, cứ như một quả bóng xì hơi. Lúc này, sắc mặt Kinh Tuyệt cực kỳ khó coi.
Vẫn là một kiếm, vẫn chỉ một động tác xoay người, vậy mà đã tìm được sơ hở của hắn ta.
Cái quái gì đang diễn ra vậy chứ?
Nhưng lúc này, Lâm Nhất không cho Kinh Tuyệt có cơ hội tránh né, hắn liên tục tiến đến gần, hiện tại, mũi kiếm chỉ cách vai hắn ta hai tấc.
Không có ngôn từ nào có thể diễn tả được tâm trạng của Kinh Tuyệt lúc này. Mồ hôi lạnh túa ra, hắn ta không thể xoay người, cũng không thể tiến lên, mà chỉ có thể liên tục lui về sau.
Thế nhưng kiếm của đối phương như hình với bóng, bất kể hắn ta có lui cỡ nào đi nữa thì khoảng cách giữa hắn ta và mũi kiếm vẫn không vượt qua hai tấc.
Không còn lui được nữa, Kinh Tuyệt bị ép vào đường cùng. Hắn ta hét lên một tiếng, tay phải cầm đao vung lên, dùng tốc độ cực nhanh bổ về phía Lâm Nhất.
Boang…!
Thế nhưng, dường như Lâm Nhất đã sớm đoán được, kiếm trong tay lập tức chém xuống, rạch một đường trên cánh tay Kinh Tuyệt, máu tươi trào ra.
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, động tác của Lâm Nhất nhanh như tia chớp, kiếm Táng Hoa không ngừng hướng xuống.
Kinh Tuyệt dốc hết sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ để né tránh, nhưng vẫn không cách nào tránh hết được.
Mũi kiếm đâm trúng ngực hắn ta, máu tươi bắn ra, đồng thời, hắn ta cũng bị đánh bay.
Kim Ô Ấn sau lưng bộc phát hào quang, hai tay Lâm Nhất giang ra, hắn lao đi như tia chớp, phút chốc bay vọt lên trời.
Rầm!
Mộ Tu Hàn và Bạch Nhạc cùng thi triển sát chiêu, nhưng lại đánh vào khoảng không. Mặt đất bị oanh kích không ngừng chấn động, bầu trời cũng rung lắc dữ dội, nham thạch và bông tuyết nổ tung tóe.
Ánh Sáng Hạo Nguyệt!
Hai người còn chưa kịp thoát ra thì giữa không trung, một luồng kiếm quang mênh mông và bá khí, cứ như một vầng trăng rực lửa đánh thẳng xuống.
Kiếm như trăng sáng, trăng sáng như lửa.
Keng!
Mộ Tu Hàn giơ kiếm ngang ngực, cắn răng chống đỡ một kiếm này.
“Đỡ được à?”, Lâm Nhất thờ ơ nói.
Kiếm của hắn tựa như sóng nước ầm ầm nổi dậy trên mặt hồ, gào thét mà đến, sau đó phun trào mãnh liệt rồi liên tục rơi xuống.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Phút chốc, kiếm quang trút xuống như một cơn mưa rào, bao phủ Mộ Tu Hàn.
Mộ Tu Hàn bị kẹt trong đó, chỉ có thể cắn răng chống đỡ. Đối mặt với vô số luồng kiếm quang không ngừng bổ xuống, hắn ta phải liên tục lui về sau.
Sau bảy bảy bốn mươi chín kiếm, đột nhiên, Lâm Nhất mạnh tay chém ra một kiếm, đánh bay Mộ Tu Hàn.
Cổ tay hắn run lên, trở tay đâm tiếp một kiếm.
XÍU...UU!!
Mũi kiếm lóe lên tia sáng lạnh hệt như ánh sao trời không ngừng phóng đại trong mắt Kinh Tuyệt. Khí thế hung ác của hắn ta phút chốc bay biến đâu hết, cứ như một quả bóng xì hơi. Lúc này, sắc mặt Kinh Tuyệt cực kỳ khó coi.
Vẫn là một kiếm, vẫn chỉ một động tác xoay người, vậy mà đã tìm được sơ hở của hắn ta.
Cái quái gì đang diễn ra vậy chứ?
Nhưng lúc này, Lâm Nhất không cho Kinh Tuyệt có cơ hội tránh né, hắn liên tục tiến đến gần, hiện tại, mũi kiếm chỉ cách vai hắn ta hai tấc.
Không có ngôn từ nào có thể diễn tả được tâm trạng của Kinh Tuyệt lúc này. Mồ hôi lạnh túa ra, hắn ta không thể xoay người, cũng không thể tiến lên, mà chỉ có thể liên tục lui về sau.
Thế nhưng kiếm của đối phương như hình với bóng, bất kể hắn ta có lui cỡ nào đi nữa thì khoảng cách giữa hắn ta và mũi kiếm vẫn không vượt qua hai tấc.
Không còn lui được nữa, Kinh Tuyệt bị ép vào đường cùng. Hắn ta hét lên một tiếng, tay phải cầm đao vung lên, dùng tốc độ cực nhanh bổ về phía Lâm Nhất.
Boang…!
Thế nhưng, dường như Lâm Nhất đã sớm đoán được, kiếm trong tay lập tức chém xuống, rạch một đường trên cánh tay Kinh Tuyệt, máu tươi trào ra.
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, động tác của Lâm Nhất nhanh như tia chớp, kiếm Táng Hoa không ngừng hướng xuống.
Kinh Tuyệt dốc hết sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ để né tránh, nhưng vẫn không cách nào tránh hết được.
Mũi kiếm đâm trúng ngực hắn ta, máu tươi bắn ra, đồng thời, hắn ta cũng bị đánh bay.
Kim Ô Ấn sau lưng bộc phát hào quang, hai tay Lâm Nhất giang ra, hắn lao đi như tia chớp, phút chốc bay vọt lên trời.
Rầm!
Mộ Tu Hàn và Bạch Nhạc cùng thi triển sát chiêu, nhưng lại đánh vào khoảng không. Mặt đất bị oanh kích không ngừng chấn động, bầu trời cũng rung lắc dữ dội, nham thạch và bông tuyết nổ tung tóe.
Ánh Sáng Hạo Nguyệt!
Hai người còn chưa kịp thoát ra thì giữa không trung, một luồng kiếm quang mênh mông và bá khí, cứ như một vầng trăng rực lửa đánh thẳng xuống.
Kiếm như trăng sáng, trăng sáng như lửa.