Khô Vân đại sư tuy nóng tính nhưng lại có thực lực đứng đầu trong số các Huyền sư một sao.
Phá huỷ bút Linh Văn của ông ta chẳng khác nào tát vào mặt Đan Dược điện.
Nếu nhẹ tay bỏ qua cho hắn, sau này thể diện của Đan Dược điện còn biết để đâu?
Vẻ mặt Lâm Nhất cực kỳ âm u, ả Liễu Nguyệt này thật độc ác, nhất quyết dồn hắn vào đường cùng!
“Đại sư đến rồi!”
Có người kinh ngạc thốt lên, một bóng người vội vã chạy tới.
Hồ Tinh Dương nhìn qua, thấy là Khô Vân đại sư thì lập tức cười nịnh nọt, đi tới nói: “Đại sư, chúng ta biết là do Lâm Nhất làm hỏng bút linh văn của ngài, đang chuẩn bị giam hắn lại làm nô dịch thử thuốc. Ngài yên tâm, Đan Dược điện nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”
“Cút đi!”
Nào ngờ Khô Vân đại sư không chút khách sáo đẩy Hồ Tinh Dương ra, đi thẳng về phía Lâm Nhất.
Nhìn thấy khuôn mặt còn non nớt của Lâm Nhất, nỗi áy náy vô tận dâng lên trong lòng, Khô Vân đại sư quỳ phịch xuống đất: “Lâm Nhất, là lỗi của đại sư!”
Không ai ngờ được Khô Vân đại sư lại quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất.
Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương còn đang cười khẩy lập tức trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Chuyện này... sao có thể?
“Lâm Nhất, đại sư có lỗi với ngươi!”
Khô Vân đại sư quỳ xuống khiến mọi người hết sức kinh ngạc, không chỉ Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương, ngay cả Lâm Nhất cũng giật mình.
Một lát sau hắn mới hoàn hồn.
Chắc hẳn Khô Vân đã nhìn thấy Hoả Vân đan trên bàn, lão đại sư này nóng tính nhưng cũng thẳng tính.
Mắng người thì tàn nhẫn như cứa dao vào người người ta, đã sai thì dứt khoát nhận lỗi, không hề ậm ừ.
Dù vậy, Lâm Nhất cũng không nhận nổi cái quỳ gối này.
Thật ra là vì hắn không biết Linh văn Hoả Vân có ý nghĩa như thế nào đối với Khô Vân.
Đó là tâm nguyện cuối cùng của phụ thân ông ta, là mục tiêu mà ông ta không ngừng nỗ lực, phấn đấu cả đời để hoàn thành.
Nhưng mọi thứ lại được hoàn thành một cách dễ dàng trong tay Lâm Nhất.
Điều này đồng nghĩa với việc Lâm Nhất đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông ta, nhưng ông ta lại trách lầm đối phương.
Còn mắng Lâm Nhất xối xả...
Ông ta thực sự rất áy náy, cái quỳ gối này có vẻ gây sốc nhưng chứa đựng những cảm xúc mà ông ta đã đè nén hơn năm mươi năm qua!
Mọi cay đắng và đau đớn đều nằm trong đó.
“Đại sư mau đứng lên đi, Lâm Nhất không nhận nổi”.
Sau khi hoàn hồn lại, Lâm Nhất nhanh chóng bước tới đỡ Khô Vân đại sư đang run rẩy đứng lên.
Sau khi đứng dậy, Khô Vân nhìn về phía Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương, cau mày bảo: “Lâm Nhất, ta thề! Ta không tố giác chuyện ngươi làm hỏng bút linh văn của ta với Đan Dược điện. Cây bút linh văn này vốn do ta làm hỏng, ta không thể tố giác ngược lại ngươi được”.
Soạt!
Ông ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, chuyện gì thế này?
Hồ Tinh Dương và Liễu Nguyệt nói Khô Vân đại sư muốn bắt Lâm Nhất lại để thẩm vấn, nhưng bây giờ ông ta không chỉ quỳ mà còn nói ra những lời này.
Điều này khác nào cho hai người họ một bạt tai?
Hoàng Phủ Tịnh Hiên nở nụ cười kì lạ, nhìn Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương lúng ta lúng túng, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Ha ha ha, hoá ra là hiểu lầm. Đại sư, chúng ta xin cáo từ trước”.
Thấy tình hình không ổn, Hồ Tinh Dương cười ha hả muốn bắc cho mình bậc thang đi xuống, sau đó vội vàng bỏ đi.
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đâu dễ dàng như vậy được!
“Đứng lại cho ta!”
Lâm Nhất lạnh lùng quát, trầm giọng bảo: “Mọi chuyện chưa nói rõ ràng, Hồ chấp sự muốn đi đâu?”
Khô Vân đại sư nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...”
Lâm Nhất nhìn Liễu Nguyệt, bình tĩnh trả lời: “Ta có mâu thuẫn với nữ nhân này, nên Hồ chấp sự muốn dùng danh nghĩa của đại sư để giáng ta xuống thành nô dịch thử thuốc, còn bảo ai tới cũng vô dụng”.
Hoàng Phủ Tịnh Hiên bước tới nói: “Ta có thể làm chứng, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, vừa rồi Hồ chấp sự đã dùng danh nghĩa của đại sư”.
Khô Vân đại sư lập tức sầm mặt lại, quát lớn: “Hồ Tinh Dương, ngươi không muốn làm chấp sự nữa phải không? Ai cho ngươi quyền hạn lớn như thế, vu oan một cách vô căn cứ cho ta? Chuyện này ta phải nói rõ ràng với mấy vị Điện chủ!”
Hồ Tinh Dương hoảng sợ, địa vị của những chấp sự như ông ta vốn không bằng Luyện Dược sư.
Ông ta còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này. Một khi chuyện này lọt vào tai các Điện chủ, ông ta sẽ khó tránh khỏi bị phạt.
Dùng danh nghĩa của Luyện Dược sư làm xằng làm bậy, có lẽ tất cả Luyện Dược sư đều sẽ bất mãn về chuyện này, không ai dám cầu xin giúp ông ta.
Không bỏ đá xuống giếng coi như đã nể tình ông ta rồi.
“Đại sư, xin hãy tha thứ cho ta!”
Phịch!
Hồ Tinh Dương hoàn toàn sụp đổ, ông ta quỳ xuống xin tha: “Ta cũng không còn cách nào khác”.
Bây giờ ông ta hối hận xanh cả ruột, hoàn toàn không ngờ mối quan hệ giữa Lâm Nhất và Khô Vân đại sư lại thân thiết như vậy.
Lâm Nhất cũng không bị đuổi ra ngoài như ông ta nghĩ.
“Ngươi nói với Lâm Nhất đi”.
Khô Vân đại sư lạnh mặt, không muốn đoái hoài gì tới ông ta.
“Lâm Nhất, lần này thật sự chỉ là một hiểu lầm, sau này... sau này ngươi đến Đan Dược điện, ta cam đoan không làm khó dễ ngươi nữa”.
Hồ Tinh Dương lập tức nhìn sang Lâm Nhất, gần như sắp bật khóc.
Lâm Nhất thầm cười khẩy trong lòng, lão già này còn có mặt mũi nói... Ba ngày trước ông ta làm khó dễ, cười nhạo hắn đủ điều, mọi thứ như vẫn rõ mồn một trước mắt.
Nhưng quả báo tới nhanh như vậy đấy!
Bây giờ ông ta quỳ gối trước mặt Lâm Nhất xin tha cũng đã muộn.
Phá huỷ bút Linh Văn của ông ta chẳng khác nào tát vào mặt Đan Dược điện.
Nếu nhẹ tay bỏ qua cho hắn, sau này thể diện của Đan Dược điện còn biết để đâu?
Vẻ mặt Lâm Nhất cực kỳ âm u, ả Liễu Nguyệt này thật độc ác, nhất quyết dồn hắn vào đường cùng!
“Đại sư đến rồi!”
Có người kinh ngạc thốt lên, một bóng người vội vã chạy tới.
Hồ Tinh Dương nhìn qua, thấy là Khô Vân đại sư thì lập tức cười nịnh nọt, đi tới nói: “Đại sư, chúng ta biết là do Lâm Nhất làm hỏng bút linh văn của ngài, đang chuẩn bị giam hắn lại làm nô dịch thử thuốc. Ngài yên tâm, Đan Dược điện nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”
“Cút đi!”
Nào ngờ Khô Vân đại sư không chút khách sáo đẩy Hồ Tinh Dương ra, đi thẳng về phía Lâm Nhất.
Nhìn thấy khuôn mặt còn non nớt của Lâm Nhất, nỗi áy náy vô tận dâng lên trong lòng, Khô Vân đại sư quỳ phịch xuống đất: “Lâm Nhất, là lỗi của đại sư!”
Không ai ngờ được Khô Vân đại sư lại quỳ xuống trước mặt Lâm Nhất.
Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương còn đang cười khẩy lập tức trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Chuyện này... sao có thể?
“Lâm Nhất, đại sư có lỗi với ngươi!”
Khô Vân đại sư quỳ xuống khiến mọi người hết sức kinh ngạc, không chỉ Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương, ngay cả Lâm Nhất cũng giật mình.
Một lát sau hắn mới hoàn hồn.
Chắc hẳn Khô Vân đã nhìn thấy Hoả Vân đan trên bàn, lão đại sư này nóng tính nhưng cũng thẳng tính.
Mắng người thì tàn nhẫn như cứa dao vào người người ta, đã sai thì dứt khoát nhận lỗi, không hề ậm ừ.
Dù vậy, Lâm Nhất cũng không nhận nổi cái quỳ gối này.
Thật ra là vì hắn không biết Linh văn Hoả Vân có ý nghĩa như thế nào đối với Khô Vân.
Đó là tâm nguyện cuối cùng của phụ thân ông ta, là mục tiêu mà ông ta không ngừng nỗ lực, phấn đấu cả đời để hoàn thành.
Nhưng mọi thứ lại được hoàn thành một cách dễ dàng trong tay Lâm Nhất.
Điều này đồng nghĩa với việc Lâm Nhất đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông ta, nhưng ông ta lại trách lầm đối phương.
Còn mắng Lâm Nhất xối xả...
Ông ta thực sự rất áy náy, cái quỳ gối này có vẻ gây sốc nhưng chứa đựng những cảm xúc mà ông ta đã đè nén hơn năm mươi năm qua!
Mọi cay đắng và đau đớn đều nằm trong đó.
“Đại sư mau đứng lên đi, Lâm Nhất không nhận nổi”.
Sau khi hoàn hồn lại, Lâm Nhất nhanh chóng bước tới đỡ Khô Vân đại sư đang run rẩy đứng lên.
Sau khi đứng dậy, Khô Vân nhìn về phía Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương, cau mày bảo: “Lâm Nhất, ta thề! Ta không tố giác chuyện ngươi làm hỏng bút linh văn của ta với Đan Dược điện. Cây bút linh văn này vốn do ta làm hỏng, ta không thể tố giác ngược lại ngươi được”.
Soạt!
Ông ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, chuyện gì thế này?
Hồ Tinh Dương và Liễu Nguyệt nói Khô Vân đại sư muốn bắt Lâm Nhất lại để thẩm vấn, nhưng bây giờ ông ta không chỉ quỳ mà còn nói ra những lời này.
Điều này khác nào cho hai người họ một bạt tai?
Hoàng Phủ Tịnh Hiên nở nụ cười kì lạ, nhìn Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương lúng ta lúng túng, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Ha ha ha, hoá ra là hiểu lầm. Đại sư, chúng ta xin cáo từ trước”.
Thấy tình hình không ổn, Hồ Tinh Dương cười ha hả muốn bắc cho mình bậc thang đi xuống, sau đó vội vàng bỏ đi.
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đâu dễ dàng như vậy được!
“Đứng lại cho ta!”
Lâm Nhất lạnh lùng quát, trầm giọng bảo: “Mọi chuyện chưa nói rõ ràng, Hồ chấp sự muốn đi đâu?”
Khô Vân đại sư nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...”
Lâm Nhất nhìn Liễu Nguyệt, bình tĩnh trả lời: “Ta có mâu thuẫn với nữ nhân này, nên Hồ chấp sự muốn dùng danh nghĩa của đại sư để giáng ta xuống thành nô dịch thử thuốc, còn bảo ai tới cũng vô dụng”.
Hoàng Phủ Tịnh Hiên bước tới nói: “Ta có thể làm chứng, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, vừa rồi Hồ chấp sự đã dùng danh nghĩa của đại sư”.
Khô Vân đại sư lập tức sầm mặt lại, quát lớn: “Hồ Tinh Dương, ngươi không muốn làm chấp sự nữa phải không? Ai cho ngươi quyền hạn lớn như thế, vu oan một cách vô căn cứ cho ta? Chuyện này ta phải nói rõ ràng với mấy vị Điện chủ!”
Hồ Tinh Dương hoảng sợ, địa vị của những chấp sự như ông ta vốn không bằng Luyện Dược sư.
Ông ta còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế này. Một khi chuyện này lọt vào tai các Điện chủ, ông ta sẽ khó tránh khỏi bị phạt.
Dùng danh nghĩa của Luyện Dược sư làm xằng làm bậy, có lẽ tất cả Luyện Dược sư đều sẽ bất mãn về chuyện này, không ai dám cầu xin giúp ông ta.
Không bỏ đá xuống giếng coi như đã nể tình ông ta rồi.
“Đại sư, xin hãy tha thứ cho ta!”
Phịch!
Hồ Tinh Dương hoàn toàn sụp đổ, ông ta quỳ xuống xin tha: “Ta cũng không còn cách nào khác”.
Bây giờ ông ta hối hận xanh cả ruột, hoàn toàn không ngờ mối quan hệ giữa Lâm Nhất và Khô Vân đại sư lại thân thiết như vậy.
Lâm Nhất cũng không bị đuổi ra ngoài như ông ta nghĩ.
“Ngươi nói với Lâm Nhất đi”.
Khô Vân đại sư lạnh mặt, không muốn đoái hoài gì tới ông ta.
“Lâm Nhất, lần này thật sự chỉ là một hiểu lầm, sau này... sau này ngươi đến Đan Dược điện, ta cam đoan không làm khó dễ ngươi nữa”.
Hồ Tinh Dương lập tức nhìn sang Lâm Nhất, gần như sắp bật khóc.
Lâm Nhất thầm cười khẩy trong lòng, lão già này còn có mặt mũi nói... Ba ngày trước ông ta làm khó dễ, cười nhạo hắn đủ điều, mọi thứ như vẫn rõ mồn một trước mắt.
Nhưng quả báo tới nhanh như vậy đấy!
Bây giờ ông ta quỳ gối trước mặt Lâm Nhất xin tha cũng đã muộn.