Bất kể ông ta có dùng sức bao nhiêu thì trảo kia cũng không phá vỡ được lớp da của Lâm Nhất.
Ánh mắt ông ta lóe lên tia hoảng sợ, vội thu tay lại, dự định lui về sau.
“Rút lui à?”
Lâm Nhất sầm mặt, năm ngón tay duỗi ra nhanh như chớp, phút chốc chộp lấy cổ tay đối phương.
Xì xì!
Lôi văn chớp nhoáng, khí lực sôi trào dung hợp cùng Tử Diên Kiếm Kình, lúc này đây, đối phương đã bị hắn giữ chặt. Một luồng kiếm kình sắc bén thông qua cổ tay tiến vào kinh mạch của đối phương.
Sắc mặt người nọ trở nên cực kỳ khó coi, ông ta dùng hết sức lực từ thời bú mẹ, hòng giãy thoát.
Nhưng bất kể có giãy dụa thế nào thì cũng không lay chuyển được Lâm Nhất dù là một chút, đường đường là một cao thủ cảnh giới Âm Dương tiểu thành, vậy mà đối mặt với Lâm Nhất lại thê thảm đến thế.
“Không biết sống chết, ông tưởng rằng do bản thân chủ quan nên mới thua ta à? Trưởng lão cảnh giới Âm Dương của lầu Huyết Vũ còn bị ta giết chết đấy, ông là cái thá gì hử?”, Lâm Nhất lạnh mặt, duỗi tay hất mạnh lên.
Ngay lập tức, bảo chủ của Tam Ưng Bảo bị ném thẳng vào vách tường chẳng khác nào một túi rác.
Rầm!
Vách tường cứng chắc bị lõm vào, vô số khe nứt như mạng nhện nhanh chóng lan ra.
Bên kia, ba người đang giao chiến kịch liệt.
Tuy Huyết Lang và Lãnh bảo chủ đã liên thủ, nhưng vẫn bị Phong Vô Hận đánh thảm. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay hắn ta giết khắp bốn phí, thế như chẻ tre, e là ngay cả cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành cũng phải tạm lánh đi.
“Lãnh lão quỷ, nếu ông còn không ra át chủ bài thì chúng ta thực sự phải bỏ mạng tại đây đấy!”
Giáp Viêm Long trên người Huyết Lang hừng hực cháy, Viêm Long rống lên rồi dốc hết sức ngăn cản một kích kia. Hắn ta quay sang gào lên với người bên cạnh.
“Ha ha, một tên tán tu ở nơi đất cằn sỏi đá mà thôi, ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có át chủ bài gì?”
Sắc mặt Phong Vô Hận cực kỳ hống hách, ông ta nhếch miệng cười, thái độ vô cùng ngông cuồng.
“Phong Vô Hận, ông thật sự không sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, tên nhóc kia sẽ vơ vét hết bảo vật trong ao à?”
Ánh mắt Lãnh bảo chủ lóe lên, sắc mặt âm u khó dò, ý định dùng sự tồn tại của Lâm Nhất để buộc đối phương phải dừng tay.
Phong Vô Hận ung dung mỉm cười: “Tên nhóc kia không gây được sóng gió gì đâu. Ta thích để hắn tung tăng thế đó, thì sao hả? Chỉ cần giết hai người các ngươi thì toàn bộ bảo bối trong bảo khố Lôi Vân sẽ thuộc về ta.
“Nằm mơ!’, ánh mắt Lãnh bảo chủ lóe lên tia quyết đoán, tên Phong Vô Hận này đúng là khinh người quá đáng mà.
Âm!
Vừa dứt lời, trên người Lãnh bảo chủ lập tức bộc phát từng vòng sáng màu tím. Những vòng sáng kia nhẹ bẫng như nước, rồi lại nặng nề như núi. Trong khoảnh khắc đó, một lực kinh khủng cứ thế ép lui Phong Vô Hận.
Ánh mắt ông ta lóe lên tia hoảng sợ, vội thu tay lại, dự định lui về sau.
“Rút lui à?”
Lâm Nhất sầm mặt, năm ngón tay duỗi ra nhanh như chớp, phút chốc chộp lấy cổ tay đối phương.
Xì xì!
Lôi văn chớp nhoáng, khí lực sôi trào dung hợp cùng Tử Diên Kiếm Kình, lúc này đây, đối phương đã bị hắn giữ chặt. Một luồng kiếm kình sắc bén thông qua cổ tay tiến vào kinh mạch của đối phương.
Sắc mặt người nọ trở nên cực kỳ khó coi, ông ta dùng hết sức lực từ thời bú mẹ, hòng giãy thoát.
Nhưng bất kể có giãy dụa thế nào thì cũng không lay chuyển được Lâm Nhất dù là một chút, đường đường là một cao thủ cảnh giới Âm Dương tiểu thành, vậy mà đối mặt với Lâm Nhất lại thê thảm đến thế.
“Không biết sống chết, ông tưởng rằng do bản thân chủ quan nên mới thua ta à? Trưởng lão cảnh giới Âm Dương của lầu Huyết Vũ còn bị ta giết chết đấy, ông là cái thá gì hử?”, Lâm Nhất lạnh mặt, duỗi tay hất mạnh lên.
Ngay lập tức, bảo chủ của Tam Ưng Bảo bị ném thẳng vào vách tường chẳng khác nào một túi rác.
Rầm!
Vách tường cứng chắc bị lõm vào, vô số khe nứt như mạng nhện nhanh chóng lan ra.
Bên kia, ba người đang giao chiến kịch liệt.
Tuy Huyết Lang và Lãnh bảo chủ đã liên thủ, nhưng vẫn bị Phong Vô Hận đánh thảm. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay hắn ta giết khắp bốn phí, thế như chẻ tre, e là ngay cả cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành cũng phải tạm lánh đi.
“Lãnh lão quỷ, nếu ông còn không ra át chủ bài thì chúng ta thực sự phải bỏ mạng tại đây đấy!”
Giáp Viêm Long trên người Huyết Lang hừng hực cháy, Viêm Long rống lên rồi dốc hết sức ngăn cản một kích kia. Hắn ta quay sang gào lên với người bên cạnh.
“Ha ha, một tên tán tu ở nơi đất cằn sỏi đá mà thôi, ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có át chủ bài gì?”
Sắc mặt Phong Vô Hận cực kỳ hống hách, ông ta nhếch miệng cười, thái độ vô cùng ngông cuồng.
“Phong Vô Hận, ông thật sự không sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, tên nhóc kia sẽ vơ vét hết bảo vật trong ao à?”
Ánh mắt Lãnh bảo chủ lóe lên, sắc mặt âm u khó dò, ý định dùng sự tồn tại của Lâm Nhất để buộc đối phương phải dừng tay.
Phong Vô Hận ung dung mỉm cười: “Tên nhóc kia không gây được sóng gió gì đâu. Ta thích để hắn tung tăng thế đó, thì sao hả? Chỉ cần giết hai người các ngươi thì toàn bộ bảo bối trong bảo khố Lôi Vân sẽ thuộc về ta.
“Nằm mơ!’, ánh mắt Lãnh bảo chủ lóe lên tia quyết đoán, tên Phong Vô Hận này đúng là khinh người quá đáng mà.
Âm!
Vừa dứt lời, trên người Lãnh bảo chủ lập tức bộc phát từng vòng sáng màu tím. Những vòng sáng kia nhẹ bẫng như nước, rồi lại nặng nề như núi. Trong khoảnh khắc đó, một lực kinh khủng cứ thế ép lui Phong Vô Hận.