*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tả Vân rơi xuống đất, vỗ mạnh tay lên mặt đất, đứng dậy, chạy nhanh không ngừng.
Xác thịt như vậy quả thật khiến người ta kinh hãi.
Đổi lại là người bình thường trúng phải một đòn đó, không chết cũng sẽ tàn phế, đâu thể nào chạy nhanh như vậy.
Tả Vân rất có trách nhiệm, dù bị thương không nhẹ nhưng vẫn không dẫn Huyết Lang Vương về phía sư đệ sư muội của mình, mà sử dụng thân pháp, chạy băng băng về phía Lâm Nhất đang đứng.
“Phát hiện ra mình rồi sao?”
Có lẽ không phải, ở khoảng cách bảy tám dặm, hắn ta không thể nào cảm nhận được mình.
Huống hồ, hắn ta đang chiến đấu kịch liệt với Huyết Lang Vương, chắc chắn không dám phân tâm.
Đó là chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, chỉ có thể nói là trùng hợp.
Trong đầu Lâm Nhất, dòng suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, chốc lát sau đã đưa ra phán đoán. Hắn đứng trên ngọn cây, chậm rãi nhắm mắt lại, Tử Diên Hoa ba mươi sáu cánh trong đan điền không ngừng nở rộ.
Chân nguyên hùng hậu dồi dào không ngừng xao động trong cơ thể, Tử Diên Kiếm Quyết điên cuồng vận chuyển.
“Súc sinh! Đi cứu sư huynh!”
Đám người Hỗn Nguyên Môn vốn đã an toàn, thấy Tả Vân một mình dẫn Huyết Lang Vương đi, hai mắt lập tức đỏ ngầu.
Bọn họ không quan tâm đến vết thương trên người, căm phẫn không thôi, lập tức đuổi theo.
Giữa rừng núi rậm rạp, dưới sự truy đuổi điên cuồng của Huyết Lang Vương, gió lớn nổi lên, cát bụi đá vụn bay mù mịt, lá rơi như tuyết.
Khí tức đáng sợ khiến khu rừng vang lên tiếng vọng, khiến lòng người rùng mình lo sợ.
Khoảng cách bảy tám dặm đối với Tả Vân và Huyết Lang Vương đang chạy băng băng không tính là quá xa.
Thời gian một trản trà qua đi, gió mạnh thổi vù vù, thổi bay tóc trên trán Lâm Nhất, để lộ gương mặt thanh tú sáng sủa, góc cạnh rõ ràng của hắn. Lông mi hắn khẽ rung, đôi mắt sâu sắc bỗng mở ra.
Ầm!
Trong đôi mắt đen láy, một luồng sáng bén nhọn như bảo kiếm rời vỏ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như sao.
“Chết đi!”
Lâm Nhất không nhìn lấy một cái, từ trên ngọn cây nhảy vọt xuống giống như kim ô sải cánh.
Chân nguyên hùng hậu xao động điên cuồng trong cơ thể, bùng phát hoàn toàn, ba mươi sáu cánh hoa nở rộ.
Kiếm ý dồi dào lĩnh ngộ trong khoảnh khắc sinh tử lóe lên rồi biến mất, kiếm thế
Tả Vân rơi xuống đất, vỗ mạnh tay lên mặt đất, đứng dậy, chạy nhanh không ngừng.
Xác thịt như vậy quả thật khiến người ta kinh hãi.
Đổi lại là người bình thường trúng phải một đòn đó, không chết cũng sẽ tàn phế, đâu thể nào chạy nhanh như vậy.
Tả Vân rất có trách nhiệm, dù bị thương không nhẹ nhưng vẫn không dẫn Huyết Lang Vương về phía sư đệ sư muội của mình, mà sử dụng thân pháp, chạy băng băng về phía Lâm Nhất đang đứng.
“Phát hiện ra mình rồi sao?”
Có lẽ không phải, ở khoảng cách bảy tám dặm, hắn ta không thể nào cảm nhận được mình.
Huống hồ, hắn ta đang chiến đấu kịch liệt với Huyết Lang Vương, chắc chắn không dám phân tâm.
Đó là chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, chỉ có thể nói là trùng hợp.
Trong đầu Lâm Nhất, dòng suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, chốc lát sau đã đưa ra phán đoán. Hắn đứng trên ngọn cây, chậm rãi nhắm mắt lại, Tử Diên Hoa ba mươi sáu cánh trong đan điền không ngừng nở rộ.
Chân nguyên hùng hậu dồi dào không ngừng xao động trong cơ thể, Tử Diên Kiếm Quyết điên cuồng vận chuyển.
“Súc sinh! Đi cứu sư huynh!”
Đám người Hỗn Nguyên Môn vốn đã an toàn, thấy Tả Vân một mình dẫn Huyết Lang Vương đi, hai mắt lập tức đỏ ngầu.
Bọn họ không quan tâm đến vết thương trên người, căm phẫn không thôi, lập tức đuổi theo.
Giữa rừng núi rậm rạp, dưới sự truy đuổi điên cuồng của Huyết Lang Vương, gió lớn nổi lên, cát bụi đá vụn bay mù mịt, lá rơi như tuyết.
Khí tức đáng sợ khiến khu rừng vang lên tiếng vọng, khiến lòng người rùng mình lo sợ.
Khoảng cách bảy tám dặm đối với Tả Vân và Huyết Lang Vương đang chạy băng băng không tính là quá xa.
Thời gian một trản trà qua đi, gió mạnh thổi vù vù, thổi bay tóc trên trán Lâm Nhất, để lộ gương mặt thanh tú sáng sủa, góc cạnh rõ ràng của hắn. Lông mi hắn khẽ rung, đôi mắt sâu sắc bỗng mở ra.
Ầm!
Trong đôi mắt đen láy, một luồng sáng bén nhọn như bảo kiếm rời vỏ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như sao.
“Chết đi!”
Lâm Nhất không nhìn lấy một cái, từ trên ngọn cây nhảy vọt xuống giống như kim ô sải cánh.
Chân nguyên hùng hậu xao động điên cuồng trong cơ thể, bùng phát hoàn toàn, ba mươi sáu cánh hoa nở rộ.
Kiếm ý dồi dào lĩnh ngộ trong khoảnh khắc sinh tử lóe lên rồi biến mất, kiếm thế