*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở giữa là yêu thú cảnh giới Tử Phủ, cũng có Âm Huyền, Dương Huyền, thậm chí có không ít yêu thú cảnh giới Âm Dương, đi sau cùng, giữ vai trò áp trận là yêu thú cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách.
Đám yêu thú kia bị ma khí xâm nhiễm nên càng trở nên cuồng bạo và khát máu hơn so với bình thường, điểm chết người nhất chính là chúng không sợ chết, rất khó để đối phó.
“Bốn người cảnh giới Âm Huyền và Dương Huyền lập thành một tổ, hai cao thủ cảnh giới Âm Dương thành một tổ, chia nhau trấn thủ các phương, ta sẽ tọa trấn phía trên tường thành”.
Sắc mặt ông lão áo xám sầm xuống, nghiêm giọng hạ lệnh.
Bọn họ không phải quân nhân, không cách nào bài binh bố trận, nhưng thực lực của mỗi cá nhân đều rất mạnh, cho nên cách sắp xếp của ông lão áo xám cũng không có gì là không ổn, mọi người lập tức tuân theo mệnh lệnh, tản ra hành động.
“Tiểu huynh đệ, ta và ngươi một tổ”.
Một kiếm khách trung niên cười hềnh hệch bước đến cạnh Lâm Nhất, ông ta có tu vi Âm Dương đỉnh phong, tuổi độ khoảng bốn mươi, năm mươi, khí tức trên người cô đọng hơn rất nhiều so với Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc của thất tú Thiên Lăng.
Với thực lực thế này, dù chỉ một mình ông ta cũng đủ bảo vệ bản thân, không có gì phải lo lắng. Người này chủ động ghép đội với hắn, xem ra cũng có chút thú vị.
Lâm Nhất không phản đối, khẽ gật đầu.
“Tiểu huynh đệ họ Lâm à, ta tên là Long Hạo”.
Dường như kiếm khách trung niên rất có hứng thú với Lâm Nhất nên thái độ cũng có phần thân thiết.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện của hai người phải dừng lại, bởi vì thú triều dày đặc đã ùn ùn kéo đến.
Lâm Nhất không đáp, thân hình hắn nhoáng lên một cái, nhảy xuống tường thành, duỗi tay rút kiếm Táng Hoa ra khỏi vỏ, chém mạnh ra ngoài.
Răng rắc!
Mặt đất lập tức nứt ra, yêu thú cảnh giới Huyền Võ xông lên đầu tiên bị chém thành nhiều mảnh hệt như cắt rau củ.
“Kiếm ý thật mạnh!”
Long Hạo nhíu mày, trong mắt lóe lên tia khác thường.
Đương nhiên, ông ta có thể nhìn ra điểm mấu chốt của một kiếm này, nó không nằm ở việc dùng nhiều hay ít chân nguyên, mà chủ yếu là do có kiếm ý phụ trợ nên mới có thể sắc bén và ác liệt như thế.
“Thú vị”.
Bỗng chốc, ánh mắt ông ta càng lộ vẻ hứng thú, ông ta những tưởng với thú triều bực này thì đến giai đoạn sau, Lâm Nhất sẽ cần ông ta ra tay tương trợ, nhưng nào ngờ, thực lực của đối phương đã vượt xa dự đoán của ông ta.
Thoáng chốc, đám yêu thú Huyền Võ xông lên trước đã bị giết sạch, bắt đầu có yêu thú cảnh giới Tử Phủ xuất hiện.
Keng!
Lâm Nhất bổ ra một kiếm, máu tươi trên người yêu thú bắn ra, rơi vãi trên mặt đất.
“Không chết?”
Hắn cau mày, lộ vẻ kinh ngạc, hóa ra đây là một con yêu thú cảnh giới Âm Dương, dường như huyết mạch cũng không thấp, cho nên một kiếm vừa rồi không chém nó chết được.
Rống!
Đau đớn khiến con yêu thú cảnh giới Âm Dương kia gào lên, nó há miệng phun ra một cột nước màu xanh lục. Cột nước này được tạo thành từ nọc độc có tính ăn mòn cao, trông chẳng khác nào một con độc long dữ tợn đang điên cuồng lao đến.
Không đợi con độc long kia giết đến trước mặt, Lâm Nhất đã duỗi tay chém ra một luồng kiếm quang màu bạc.
Ở khoảng cách gần ngàn mét, cột nước được hình thành từ nọc độc đã bị chém thành hai nửa, nhưng chưa dừng lại đó, kiếm quang vẫn lao đi với xu thế sắc bén và ác liệt, chém con yêu thú cảnh giới Âm Dương kia thành mảnh vụn.
“Tên nhóc này đúng là có chút bản lĩnh!”
Ở giữa là yêu thú cảnh giới Tử Phủ, cũng có Âm Huyền, Dương Huyền, thậm chí có không ít yêu thú cảnh giới Âm Dương, đi sau cùng, giữ vai trò áp trận là yêu thú cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách.
Đám yêu thú kia bị ma khí xâm nhiễm nên càng trở nên cuồng bạo và khát máu hơn so với bình thường, điểm chết người nhất chính là chúng không sợ chết, rất khó để đối phó.
“Bốn người cảnh giới Âm Huyền và Dương Huyền lập thành một tổ, hai cao thủ cảnh giới Âm Dương thành một tổ, chia nhau trấn thủ các phương, ta sẽ tọa trấn phía trên tường thành”.
Sắc mặt ông lão áo xám sầm xuống, nghiêm giọng hạ lệnh.
Bọn họ không phải quân nhân, không cách nào bài binh bố trận, nhưng thực lực của mỗi cá nhân đều rất mạnh, cho nên cách sắp xếp của ông lão áo xám cũng không có gì là không ổn, mọi người lập tức tuân theo mệnh lệnh, tản ra hành động.
“Tiểu huynh đệ, ta và ngươi một tổ”.
Một kiếm khách trung niên cười hềnh hệch bước đến cạnh Lâm Nhất, ông ta có tu vi Âm Dương đỉnh phong, tuổi độ khoảng bốn mươi, năm mươi, khí tức trên người cô đọng hơn rất nhiều so với Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc của thất tú Thiên Lăng.
Với thực lực thế này, dù chỉ một mình ông ta cũng đủ bảo vệ bản thân, không có gì phải lo lắng. Người này chủ động ghép đội với hắn, xem ra cũng có chút thú vị.
Lâm Nhất không phản đối, khẽ gật đầu.
“Tiểu huynh đệ họ Lâm à, ta tên là Long Hạo”.
Dường như kiếm khách trung niên rất có hứng thú với Lâm Nhất nên thái độ cũng có phần thân thiết.
Tuy nhiên, cuộc trò chuyện của hai người phải dừng lại, bởi vì thú triều dày đặc đã ùn ùn kéo đến.
Lâm Nhất không đáp, thân hình hắn nhoáng lên một cái, nhảy xuống tường thành, duỗi tay rút kiếm Táng Hoa ra khỏi vỏ, chém mạnh ra ngoài.
Răng rắc!
Mặt đất lập tức nứt ra, yêu thú cảnh giới Huyền Võ xông lên đầu tiên bị chém thành nhiều mảnh hệt như cắt rau củ.
“Kiếm ý thật mạnh!”
Long Hạo nhíu mày, trong mắt lóe lên tia khác thường.
Đương nhiên, ông ta có thể nhìn ra điểm mấu chốt của một kiếm này, nó không nằm ở việc dùng nhiều hay ít chân nguyên, mà chủ yếu là do có kiếm ý phụ trợ nên mới có thể sắc bén và ác liệt như thế.
“Thú vị”.
Bỗng chốc, ánh mắt ông ta càng lộ vẻ hứng thú, ông ta những tưởng với thú triều bực này thì đến giai đoạn sau, Lâm Nhất sẽ cần ông ta ra tay tương trợ, nhưng nào ngờ, thực lực của đối phương đã vượt xa dự đoán của ông ta.
Thoáng chốc, đám yêu thú Huyền Võ xông lên trước đã bị giết sạch, bắt đầu có yêu thú cảnh giới Tử Phủ xuất hiện.
Keng!
Lâm Nhất bổ ra một kiếm, máu tươi trên người yêu thú bắn ra, rơi vãi trên mặt đất.
“Không chết?”
Hắn cau mày, lộ vẻ kinh ngạc, hóa ra đây là một con yêu thú cảnh giới Âm Dương, dường như huyết mạch cũng không thấp, cho nên một kiếm vừa rồi không chém nó chết được.
Rống!
Đau đớn khiến con yêu thú cảnh giới Âm Dương kia gào lên, nó há miệng phun ra một cột nước màu xanh lục. Cột nước này được tạo thành từ nọc độc có tính ăn mòn cao, trông chẳng khác nào một con độc long dữ tợn đang điên cuồng lao đến.
Không đợi con độc long kia giết đến trước mặt, Lâm Nhất đã duỗi tay chém ra một luồng kiếm quang màu bạc.
Ở khoảng cách gần ngàn mét, cột nước được hình thành từ nọc độc đã bị chém thành hai nửa, nhưng chưa dừng lại đó, kiếm quang vẫn lao đi với xu thế sắc bén và ác liệt, chém con yêu thú cảnh giới Âm Dương kia thành mảnh vụn.
“Tên nhóc này đúng là có chút bản lĩnh!”