Nhưng không đợi hắn nhìn thấy nhiều chi tiết hơn, cánh cửa đá đã đóng sầm lại, nếu muốn xem tiếp thì phải mở cửa đá ra, nhưng làm vậy hiển nhiên sẽ khiến những người khác chú ý tới, Lâm Nhất đành phải tạm thời quên đi.
“Rốt cuộc là có ý gì?”
Bây giờ Lâm Nhất đã có thể xác định đại khái, bất kể là bức tượng mãnh hổ trước đó hay tượng rùa đá trước mặt này, cả hai chắc chắn đều có bí mật riêng của nó.
Vừa qua cánh cửa đá thứ hai, bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo vốn bằng mặt không bằng lòng đều bắt đầu tăng tốc, cả hai phe đều mơ hồ cảm thấy không bao lâu nữa sẽ đến khu vực trung tâm của kho báu Lôi Vân.
Rầm rầm!
Sau khi đi được mười dặm, có tiếng nước chảy thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đó là một con sông rộng khoảng trăm trượng, chặn lại đường đi của bọn họ. Trên mặt sông có sương mù lượn lờ, mùi hôi thối tản ra, khiến người ta phải cau mày.
“Cầu!”
Trong bang Huyết Lang có người tinh mắt giơ tay chỉ.
Một cây cầu khá cũ kỹ được chế tạo từ lãnh ngọc xuất hiện trong sương mù mờ tối.
Có thể thấy thấp thoáng cuối cầu là một cánh cửa đá.
“Đi!”
Huyết Lang tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, một người một ngựa dẫn theo bang chúng chạy về phía trước. Ông lão áo tím mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Huyết Lang đã đi, ông ta đành phải đuổi theo.
Lâm Nhất lạnh nhạt dừng lại không tiến lên.
Lãnh bảo chủ cảm nhận được điều kỳ lạ, vội vàng gọi tinh nhuệ của Tam Ưng Bảo dừng bước, nhưng vẫn có một vài người không chịu nổi cám dỗ, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Ào ào!
Dòng nước dưới sông đột nhiên chảy xiết, trong sương mù mờ mịt, vô số những con giáp trùng vỗ cánh xuất hiện, bay nhanh tới.
Cảnh tượng đáng sợ kia khiến người ta sởn tóc gáy.
“Thi giáp trùng!”
Lãnh bảo chủ hít một hơi khí lạnh, sắc mặt thay đổi.
Thi giáp trùng!
Một trong những kỳ trùng thượng cổ, thích sống ở lòng đất tối tăm ẩm ướt, thích hút máu sinh linh. Trên người nó có mùi hôi tanh, sức tàn phá rất mạnh, dù là bảo khí bình thường cũng chưa chắc có thể chặn được nó, càng khỏi phải nói tới những thân thể làm từ máu thịt.
Thi giáp trùng sống đơn độc thì không quá nguy hiểm, nhưng nó gần như chưa từng sống đơn độc. Chỉ cần nó xuất hiện chắc chắn sẽ như ong vỡ tổ, ít thì mấy vạn, nhiều thì mấy chục vạn, mấy trăm vạn, thậm chí là hơn nghìn vạn.
Ở thời kỳ thượng cổ có võ giả tà đạo khá đáng sợ điều khiển rắn trùng chuột kiến để ngăn chặn kẻ thù, được gọi là Khống Trùng sư. Khống Trùng sư mạnh nhất có thể điều khiển được cả trăm triệu côn trùng, cực kỳ đáng sợ.
Khống Trùng sư đã không còn được truyền thừa từ lâu, khi còn sống, Lôi Vân Tử này có thể tìm được nhiều thi giáp trùng như thế, xem ra cũng có chút thủ đoạn.
“Rốt cuộc là có ý gì?”
Bây giờ Lâm Nhất đã có thể xác định đại khái, bất kể là bức tượng mãnh hổ trước đó hay tượng rùa đá trước mặt này, cả hai chắc chắn đều có bí mật riêng của nó.
Vừa qua cánh cửa đá thứ hai, bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo vốn bằng mặt không bằng lòng đều bắt đầu tăng tốc, cả hai phe đều mơ hồ cảm thấy không bao lâu nữa sẽ đến khu vực trung tâm của kho báu Lôi Vân.
Rầm rầm!
Sau khi đi được mười dặm, có tiếng nước chảy thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đó là một con sông rộng khoảng trăm trượng, chặn lại đường đi của bọn họ. Trên mặt sông có sương mù lượn lờ, mùi hôi thối tản ra, khiến người ta phải cau mày.
“Cầu!”
Trong bang Huyết Lang có người tinh mắt giơ tay chỉ.
Một cây cầu khá cũ kỹ được chế tạo từ lãnh ngọc xuất hiện trong sương mù mờ tối.
Có thể thấy thấp thoáng cuối cầu là một cánh cửa đá.
“Đi!”
Huyết Lang tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, một người một ngựa dẫn theo bang chúng chạy về phía trước. Ông lão áo tím mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Huyết Lang đã đi, ông ta đành phải đuổi theo.
Lâm Nhất lạnh nhạt dừng lại không tiến lên.
Lãnh bảo chủ cảm nhận được điều kỳ lạ, vội vàng gọi tinh nhuệ của Tam Ưng Bảo dừng bước, nhưng vẫn có một vài người không chịu nổi cám dỗ, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Ào ào!
Dòng nước dưới sông đột nhiên chảy xiết, trong sương mù mờ mịt, vô số những con giáp trùng vỗ cánh xuất hiện, bay nhanh tới.
Cảnh tượng đáng sợ kia khiến người ta sởn tóc gáy.
“Thi giáp trùng!”
Lãnh bảo chủ hít một hơi khí lạnh, sắc mặt thay đổi.
Thi giáp trùng!
Một trong những kỳ trùng thượng cổ, thích sống ở lòng đất tối tăm ẩm ướt, thích hút máu sinh linh. Trên người nó có mùi hôi tanh, sức tàn phá rất mạnh, dù là bảo khí bình thường cũng chưa chắc có thể chặn được nó, càng khỏi phải nói tới những thân thể làm từ máu thịt.
Thi giáp trùng sống đơn độc thì không quá nguy hiểm, nhưng nó gần như chưa từng sống đơn độc. Chỉ cần nó xuất hiện chắc chắn sẽ như ong vỡ tổ, ít thì mấy vạn, nhiều thì mấy chục vạn, mấy trăm vạn, thậm chí là hơn nghìn vạn.
Ở thời kỳ thượng cổ có võ giả tà đạo khá đáng sợ điều khiển rắn trùng chuột kiến để ngăn chặn kẻ thù, được gọi là Khống Trùng sư. Khống Trùng sư mạnh nhất có thể điều khiển được cả trăm triệu côn trùng, cực kỳ đáng sợ.
Khống Trùng sư đã không còn được truyền thừa từ lâu, khi còn sống, Lôi Vân Tử này có thể tìm được nhiều thi giáp trùng như thế, xem ra cũng có chút thủ đoạn.