Không phải bị Ma Viên rơi vào cuồng loạn giết chết thì bản thân cũng trúng độc hương, khó kiềm chế bản thân, vẫn là một chữ chết.
Nhưng nhìn thấy thần sắc lạnh nhạt của Mai Tử Họa, trong lòng Lưu đà chủ rét lạnh, trầm giọng nói: "Tuân mệnh".
Một lát sau, một đệ tử phân đà không biết rõ sự tình cầm cây hương đi vào trong cốc.
Ầm ầm!
Người đó vừa vào bên trong chưa được bao lâu, đột nhiên đã vang lên âm thanh khổng lồ từ sau lưng mấy người, mặt đất khẽ rung chuyển.
"Chuyện gì vậy?", Mai Tử Họa vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng rừng rậm um tùm che mất tầm nhìn, cũng không nhìn ra được gì.
Đang định lên tiếng thì âm thanh long trời ầm ầm lại lần nữa xuất hiện.
Lưu đà chủ mặt mày bình tĩnh nói: "Mai huynh đệ không cần lo lắng, đó là mùa động đất của núi Thiên Hỏa sắp kết thúc rồi, núi lửa không bao lâu nữa sẽ lại phun trào".
"Quên mất điểm này".
Mai Tử Họa nhớ lại, đó là một khối bảo địa, Kim Diễm Tông cũng đã từng chiếm cứ một quãng thời gian ngắn. Nhưng sau này thì phải từ bỏ, nguyên nhân chủ yếu là mất nhiều hơn được.
Trừ khi phái cường giả cảnh giới Huyền Võ canh giữ trường kỳ, không rời một tấc, bằng không với sự hấp dẫn của núi Thiên Hỏa, cường giả Tiên Thiên ngũ khiếu thậm chí lục khiếu thất khiếu ở các quận xung quanh đều sẽ lũ lượt không ngừng mạo hiểm tới đây. Số lượng lớn võ giả Tiên Thiên hội tụ lại với nhau thì Kim Diễm Tông cũng phải chật vật đối phó.
Cộng thêm còn liên quan đến các thế lực khác, cuối cùng không thể không nhả ra, để đỉnh núi Thiên Hỏa trở thành một vùng đất vô chủ.
"Mai huynh đệ, nửa tháng trước, núi Thiên Hỏa này đã xảy ra dị tượng thiên địa!", đột nhiên nhớ đến chuyện này, Lưu đà chủ lên tiếng cho hay.
"Dị tượng thiên địa?", ánh mắt Mai Tử Họa lóe lên một mạt quang mang, nhưng chớp mắt lại trở nên u ám.
Nửa tháng trôi qua, Kim Cúc Thái cũng nguội lạnh rồi, còn nói gì đến trọng bảo nữa.
Nếu như đến sớm hơn chút thì tốt rồi, trước mắt chỉ hy vọng có thể lấy được Long Vân quả, như vậy thì Kim Diễm Quyết của hắn có lẽ sẽ có thể đột phá được đại thành, còn có thể sinh ra chút long uy.
Kim Diễm Quyết chính là gốc rễ lập phái của Kim Diễm Tông, cực khó tu luyện, cần ngộ tính khủng bố.
Nếu như không có sức mạnh bên ngoài trợ giúp, chỉ dựa vào ngộ tính của bản thân thì rất khó tiến bộ.
Hắn ta đã tốn mất bốn năm mới tu luyện được đến tầng thứ ba, đã là người có tốc độ nhanh nhất trong lịch sử tông môn rồi.
"A!"
Đang hết sức suy tư thì trong sơn cốc đột nhiên truyền ra tiếng kêu gào cực kỳ bi thảm, thê lương rợn người.
Tiếp theo đó là từng tràng tiếng gào rống của đám Ma Viên không ngừng liên tiếp vang lên trong cốc, khiến người nghe kinh sợ không thôi.
"Huynh đệ, Sát Nhân Hương có tác dụng rồi!"
Mấy tay đệ tử bản tông của Kim Diễm Tông trên mặt tỏ ra cực kỳ hưng phấn, mặt mày hớn hở.
Khóe miệng Lưu đà chủ co giật vài cái, cũng cười theo mấy tiếng nhưng nụ cười cực kỳ khó coi.
Đám đệ tử bản tông này hoàn toàn không coi người trong phân đà bọn họ là người.
Người vào trong đốt hương đó có lẽ đã chết rồi...
Mai Tử Họa khó nén được vẻ vui mừng, sẵng giọng nói: "Lưu đà chủ, Mạc hộ pháp!"
"Có thuộc hạ!"
"Sau nửa nén nhang, Thiết Tí Ma Viên có lẽ đã tự tàn sát nhau kha khá rồi, hai người dẫn đệ tử phân đà vào trong dọn dẹp Thiết Tí Ma Viên tàn dư. Mấy huynh đệ ta sẽ đối phó với Ma Viên Vương, hiểu chưa".
"Tuân mệnh".
"Đây là phần thưởng cho các người, sau khi việc thành ta sẽ có trọng thưởng khác".
Mạc Bình và Lưu đà chủ lần lượt nhận lấy một chiếc bình ngọc, mở ra xem thì bên trong toàn là linh nguyên hùng hậu, Tiên Thiên đan giá trị quý báu.
Mỗi bình thuốc ít nhất cũng phải có khoảng ba mươi viên.
Vẻ mặt lập tức tỏ ra vui mừng, cao giọng nói: "Mai huynh đệ yên tâm, hai chúng tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ".
Thời gian trôi qua từng lúc, Mai Tử Họa nhắm mắt dưỡng thần.
Đợi đến khi âm thanh Ma Viên tàn sát nhau trong cốc đã yếu ớt đi nhiều thì đột nhiên mở trừng hai mắt ra.
Ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, trầm giọng nói: "Động thủ!"
Cọ cọ cọ!
Mạc Bình và Lưu đà chủ dẫn đầu, dẫn theo năm sáu trăm người của phân đà chậm rãi giết vào trong.
Một vị sư đệ có chút lo lắng nói: "Sư huynh, dược lực của Sát Nhân Hương e là vẫn chưa tan hết, đám người này ngoài hai tên dẫn đầu ra thì những người khác sợ là rất khó chống đỡ được Sát Nhân Hương..."
Mai Tử Họa thản nhiên nói: "Không có dược lực của Sát Nhân Hương thì đã đề cao thực lực của chúng rồi, đám phế vật này làm sao có thể là đối thủ của Thiết Tí Ma Viên được, chúng ta đợi chút rồi hãy vào trong".
Một lúc lâu sau, nghe thấy âm thanh tàn sát trong cốc lại lần nữa vang lên.
Mai Tử Họa trầm giọng nói: "Đi!"
Sưu!
Mấy người lăng không nhảy lên, lên xuống vài đợt trong rừng rồi tiến vào trong sơn cốc.
Năm sáu trăm người của phân đà Kim Diễm Tông hai mắt đỏ ngầu, đang điên cuồng chém giết với Thiết Tí Ma Viên tàn dư.
Nhưng cho dù có dược lực của Sát Nhân Hương trợ giúp, đám người này vẫn không thể nhanh chóng giải quyết hàng trăm con Thiết Tí Ma Viên tàn dư.
"Huynh đệ đúng là liệu sự như thần, phế vật quả nhiên vẫn là phế vật".
Mấy đệ tử bản tông nhìn thần sắc của võ giả phân đà Kim Diễm Tông tràn ngập vẻ hèn mọn.
"Theo ta đi tìm Ma Viên Vương".
Địa thế trong cốc rộng lớn, mấy người triển khai thân pháp, không bao lâu đã tiến sâu vào trong sơn cốc, nhìn thấy con Thiết Tí Ma Viên Vương thực lực sánh ngang với Tiên Thiên lục khiếu.
Trên người nó có vài vết thương, rõ ràng lúc trước Ma Viên Vương cũng đã phải chịu ảnh hưởng của Sát Nhân Hương.
Bên cạnh nó không xa, trên một bãi đá là linh quả đang tản phát ra long uy nhè nhẹ.
Ma Viên Vương nhìn về phía bốn người Mai Tử Họa, rồi lại nhìn từng cỗ thi thể của Thiết Tí Ma Viên đã ngã xuống trong cốc, dường như đã hiểu ra gì đó. Ánh mắt lập tức tràn ngập tức giận, đáng sợ vô cùng.
Trong mắt Mai Tử Họa lóe lên một mạt khinh miệt, thản nhiên nói: "Ra tay!"
Đại Ma Nguyên Chưởng!
Viêm Phong Quyền!
Nhưng nhìn thấy thần sắc lạnh nhạt của Mai Tử Họa, trong lòng Lưu đà chủ rét lạnh, trầm giọng nói: "Tuân mệnh".
Một lát sau, một đệ tử phân đà không biết rõ sự tình cầm cây hương đi vào trong cốc.
Ầm ầm!
Người đó vừa vào bên trong chưa được bao lâu, đột nhiên đã vang lên âm thanh khổng lồ từ sau lưng mấy người, mặt đất khẽ rung chuyển.
"Chuyện gì vậy?", Mai Tử Họa vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng rừng rậm um tùm che mất tầm nhìn, cũng không nhìn ra được gì.
Đang định lên tiếng thì âm thanh long trời ầm ầm lại lần nữa xuất hiện.
Lưu đà chủ mặt mày bình tĩnh nói: "Mai huynh đệ không cần lo lắng, đó là mùa động đất của núi Thiên Hỏa sắp kết thúc rồi, núi lửa không bao lâu nữa sẽ lại phun trào".
"Quên mất điểm này".
Mai Tử Họa nhớ lại, đó là một khối bảo địa, Kim Diễm Tông cũng đã từng chiếm cứ một quãng thời gian ngắn. Nhưng sau này thì phải từ bỏ, nguyên nhân chủ yếu là mất nhiều hơn được.
Trừ khi phái cường giả cảnh giới Huyền Võ canh giữ trường kỳ, không rời một tấc, bằng không với sự hấp dẫn của núi Thiên Hỏa, cường giả Tiên Thiên ngũ khiếu thậm chí lục khiếu thất khiếu ở các quận xung quanh đều sẽ lũ lượt không ngừng mạo hiểm tới đây. Số lượng lớn võ giả Tiên Thiên hội tụ lại với nhau thì Kim Diễm Tông cũng phải chật vật đối phó.
Cộng thêm còn liên quan đến các thế lực khác, cuối cùng không thể không nhả ra, để đỉnh núi Thiên Hỏa trở thành một vùng đất vô chủ.
"Mai huynh đệ, nửa tháng trước, núi Thiên Hỏa này đã xảy ra dị tượng thiên địa!", đột nhiên nhớ đến chuyện này, Lưu đà chủ lên tiếng cho hay.
"Dị tượng thiên địa?", ánh mắt Mai Tử Họa lóe lên một mạt quang mang, nhưng chớp mắt lại trở nên u ám.
Nửa tháng trôi qua, Kim Cúc Thái cũng nguội lạnh rồi, còn nói gì đến trọng bảo nữa.
Nếu như đến sớm hơn chút thì tốt rồi, trước mắt chỉ hy vọng có thể lấy được Long Vân quả, như vậy thì Kim Diễm Quyết của hắn có lẽ sẽ có thể đột phá được đại thành, còn có thể sinh ra chút long uy.
Kim Diễm Quyết chính là gốc rễ lập phái của Kim Diễm Tông, cực khó tu luyện, cần ngộ tính khủng bố.
Nếu như không có sức mạnh bên ngoài trợ giúp, chỉ dựa vào ngộ tính của bản thân thì rất khó tiến bộ.
Hắn ta đã tốn mất bốn năm mới tu luyện được đến tầng thứ ba, đã là người có tốc độ nhanh nhất trong lịch sử tông môn rồi.
"A!"
Đang hết sức suy tư thì trong sơn cốc đột nhiên truyền ra tiếng kêu gào cực kỳ bi thảm, thê lương rợn người.
Tiếp theo đó là từng tràng tiếng gào rống của đám Ma Viên không ngừng liên tiếp vang lên trong cốc, khiến người nghe kinh sợ không thôi.
"Huynh đệ, Sát Nhân Hương có tác dụng rồi!"
Mấy tay đệ tử bản tông của Kim Diễm Tông trên mặt tỏ ra cực kỳ hưng phấn, mặt mày hớn hở.
Khóe miệng Lưu đà chủ co giật vài cái, cũng cười theo mấy tiếng nhưng nụ cười cực kỳ khó coi.
Đám đệ tử bản tông này hoàn toàn không coi người trong phân đà bọn họ là người.
Người vào trong đốt hương đó có lẽ đã chết rồi...
Mai Tử Họa khó nén được vẻ vui mừng, sẵng giọng nói: "Lưu đà chủ, Mạc hộ pháp!"
"Có thuộc hạ!"
"Sau nửa nén nhang, Thiết Tí Ma Viên có lẽ đã tự tàn sát nhau kha khá rồi, hai người dẫn đệ tử phân đà vào trong dọn dẹp Thiết Tí Ma Viên tàn dư. Mấy huynh đệ ta sẽ đối phó với Ma Viên Vương, hiểu chưa".
"Tuân mệnh".
"Đây là phần thưởng cho các người, sau khi việc thành ta sẽ có trọng thưởng khác".
Mạc Bình và Lưu đà chủ lần lượt nhận lấy một chiếc bình ngọc, mở ra xem thì bên trong toàn là linh nguyên hùng hậu, Tiên Thiên đan giá trị quý báu.
Mỗi bình thuốc ít nhất cũng phải có khoảng ba mươi viên.
Vẻ mặt lập tức tỏ ra vui mừng, cao giọng nói: "Mai huynh đệ yên tâm, hai chúng tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ".
Thời gian trôi qua từng lúc, Mai Tử Họa nhắm mắt dưỡng thần.
Đợi đến khi âm thanh Ma Viên tàn sát nhau trong cốc đã yếu ớt đi nhiều thì đột nhiên mở trừng hai mắt ra.
Ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, trầm giọng nói: "Động thủ!"
Cọ cọ cọ!
Mạc Bình và Lưu đà chủ dẫn đầu, dẫn theo năm sáu trăm người của phân đà chậm rãi giết vào trong.
Một vị sư đệ có chút lo lắng nói: "Sư huynh, dược lực của Sát Nhân Hương e là vẫn chưa tan hết, đám người này ngoài hai tên dẫn đầu ra thì những người khác sợ là rất khó chống đỡ được Sát Nhân Hương..."
Mai Tử Họa thản nhiên nói: "Không có dược lực của Sát Nhân Hương thì đã đề cao thực lực của chúng rồi, đám phế vật này làm sao có thể là đối thủ của Thiết Tí Ma Viên được, chúng ta đợi chút rồi hãy vào trong".
Một lúc lâu sau, nghe thấy âm thanh tàn sát trong cốc lại lần nữa vang lên.
Mai Tử Họa trầm giọng nói: "Đi!"
Sưu!
Mấy người lăng không nhảy lên, lên xuống vài đợt trong rừng rồi tiến vào trong sơn cốc.
Năm sáu trăm người của phân đà Kim Diễm Tông hai mắt đỏ ngầu, đang điên cuồng chém giết với Thiết Tí Ma Viên tàn dư.
Nhưng cho dù có dược lực của Sát Nhân Hương trợ giúp, đám người này vẫn không thể nhanh chóng giải quyết hàng trăm con Thiết Tí Ma Viên tàn dư.
"Huynh đệ đúng là liệu sự như thần, phế vật quả nhiên vẫn là phế vật".
Mấy đệ tử bản tông nhìn thần sắc của võ giả phân đà Kim Diễm Tông tràn ngập vẻ hèn mọn.
"Theo ta đi tìm Ma Viên Vương".
Địa thế trong cốc rộng lớn, mấy người triển khai thân pháp, không bao lâu đã tiến sâu vào trong sơn cốc, nhìn thấy con Thiết Tí Ma Viên Vương thực lực sánh ngang với Tiên Thiên lục khiếu.
Trên người nó có vài vết thương, rõ ràng lúc trước Ma Viên Vương cũng đã phải chịu ảnh hưởng của Sát Nhân Hương.
Bên cạnh nó không xa, trên một bãi đá là linh quả đang tản phát ra long uy nhè nhẹ.
Ma Viên Vương nhìn về phía bốn người Mai Tử Họa, rồi lại nhìn từng cỗ thi thể của Thiết Tí Ma Viên đã ngã xuống trong cốc, dường như đã hiểu ra gì đó. Ánh mắt lập tức tràn ngập tức giận, đáng sợ vô cùng.
Trong mắt Mai Tử Họa lóe lên một mạt khinh miệt, thản nhiên nói: "Ra tay!"
Đại Ma Nguyên Chưởng!
Viêm Phong Quyền!