*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba ngày trước, lời nói của Vương Diễm trước khi bị trưởng lão Lạc Phong áp giải đi lại vang lên bên tai.
Trong núi hoang vu lạnh lẽo, cô gái đứng trước mộ phần, giờ khắc này trông vô cùng yếu đuối mong manh.
“Tiểu nha đầu, nghĩ gì đó…”.
Hân Nghiên quay đầu lại nhìn liền thấy Hân Tuyệt đang chầm chậm bước đến, đôi mắt khẽ híp lại mang theo ý cười dịu dàng.
“Khóc cái gì, đại ca không phải vẫn còn đây sao?”
Hân Tuyệt bước đến trước búng nhẹ vào mũi cô ta, khẽ cười nói, trong giọng nói mang đầy ý trêu chọc.
“Muội không khóc”.
“Vậy sao?”
Hân Tuyệt mỉm cười, không quan tâm lắm, y bước lên trước vuốt ve tấm bia mộ, khẽ lầm bầm: “Kỳ thực ta biết, muội vì sao muốn bảo vệ hắn ta… muội nhớ đến mình đúng không. Lúc vừa mới đến Kiếm Các, muội cũng luôn bị đám người này bắt nạt, chế nhạo. Người ngoài nói muội tàn nhẫn, nói muội giết người không ghê tay, nhưng ta biết rõ muội muội nhà mình, là người yếu lòng không chịu được khi nhìn thấy người khác bị bắt nạt”.
“Chẳng khác gì lúc còn nhỏ, muội luôn không nhẫn tâm nhìn đám trẻ của hạ nhân trong nhà phải chịu khổ. Những năm gần đây, con người muội mặc dù đã thay đổi nhưng có một số chuyện vẫn không thể thay đổi được”.
Hân Nghiên nhìn bóng lưng đại ca, trong lòng bỗng nhiên đau nhói, thất thanh gọi: “Ca…”.
“Ha ha, ta là nói muội đã đẹp hơn rất nhiều, muội đừng nghĩ nhiều”.
Hân Tuyệt quay người lại, mỉm cười nói: “Chỉ là muội hơi hung dữ một chút, không biết sau này có gả đi được không”.
“Ca!”
Hân Nghiên thoáng vẻ ngại ngùng, hờn dỗi nói.
“Ha ha ha, về thôi, đừng đứng ở đây nữa”.
“Ừm”.
Hai người sóng vai cùng đi, nhưng trước khi rời đi, Hân Tuyệt quay đầu lại nhìn tấm bia mộ cô đơn.
Đế quốc Đại Tần, tướng quân Dạ Vũ Hàn chi mộ!
“Phụ thân, con đã hứa với người, tuyệt đối không để muội muội phải chịu uất ức, kiếm của con, sẽ luôn bảo vệ nụ cười của muội ấy”.
Vào giây phút khi y nhìn về phía nấm mộ, nụ cười trên mặt bỗng biến mất tăm. Chỉ có vẻ kiên định hiện rõ nơi đầu mày, đó là một lời hứa chắc chắn và tuyệt đối.
Lạc Già Sơn, Lâm Nhất trở về nơi mình ở liền bắt đầu nghiên cứu Thất Huyền bộ.
Thất Huyền bộ được truyền lại từ thời Viễn cổ, là kinh văn còn sót lại của công pháp Trục Nhật Thần quyết.
Trục Nhật Thần quyết mênh mông bể sở, không chỉ là một cuốn thân pháp, còn bao hàm rất nhiều tuyệt chiêu giết chóc. Thân pháp, chỉ là một phần rất nhỏ trong đó, Thất Huyền bộ chính là
Ba ngày trước, lời nói của Vương Diễm trước khi bị trưởng lão Lạc Phong áp giải đi lại vang lên bên tai.
Trong núi hoang vu lạnh lẽo, cô gái đứng trước mộ phần, giờ khắc này trông vô cùng yếu đuối mong manh.
“Tiểu nha đầu, nghĩ gì đó…”.
Hân Nghiên quay đầu lại nhìn liền thấy Hân Tuyệt đang chầm chậm bước đến, đôi mắt khẽ híp lại mang theo ý cười dịu dàng.
“Khóc cái gì, đại ca không phải vẫn còn đây sao?”
Hân Tuyệt bước đến trước búng nhẹ vào mũi cô ta, khẽ cười nói, trong giọng nói mang đầy ý trêu chọc.
“Muội không khóc”.
“Vậy sao?”
Hân Tuyệt mỉm cười, không quan tâm lắm, y bước lên trước vuốt ve tấm bia mộ, khẽ lầm bầm: “Kỳ thực ta biết, muội vì sao muốn bảo vệ hắn ta… muội nhớ đến mình đúng không. Lúc vừa mới đến Kiếm Các, muội cũng luôn bị đám người này bắt nạt, chế nhạo. Người ngoài nói muội tàn nhẫn, nói muội giết người không ghê tay, nhưng ta biết rõ muội muội nhà mình, là người yếu lòng không chịu được khi nhìn thấy người khác bị bắt nạt”.
“Chẳng khác gì lúc còn nhỏ, muội luôn không nhẫn tâm nhìn đám trẻ của hạ nhân trong nhà phải chịu khổ. Những năm gần đây, con người muội mặc dù đã thay đổi nhưng có một số chuyện vẫn không thể thay đổi được”.
Hân Nghiên nhìn bóng lưng đại ca, trong lòng bỗng nhiên đau nhói, thất thanh gọi: “Ca…”.
“Ha ha, ta là nói muội đã đẹp hơn rất nhiều, muội đừng nghĩ nhiều”.
Hân Tuyệt quay người lại, mỉm cười nói: “Chỉ là muội hơi hung dữ một chút, không biết sau này có gả đi được không”.
“Ca!”
Hân Nghiên thoáng vẻ ngại ngùng, hờn dỗi nói.
“Ha ha ha, về thôi, đừng đứng ở đây nữa”.
“Ừm”.
Hai người sóng vai cùng đi, nhưng trước khi rời đi, Hân Tuyệt quay đầu lại nhìn tấm bia mộ cô đơn.
Đế quốc Đại Tần, tướng quân Dạ Vũ Hàn chi mộ!
“Phụ thân, con đã hứa với người, tuyệt đối không để muội muội phải chịu uất ức, kiếm của con, sẽ luôn bảo vệ nụ cười của muội ấy”.
Vào giây phút khi y nhìn về phía nấm mộ, nụ cười trên mặt bỗng biến mất tăm. Chỉ có vẻ kiên định hiện rõ nơi đầu mày, đó là một lời hứa chắc chắn và tuyệt đối.
Lạc Già Sơn, Lâm Nhất trở về nơi mình ở liền bắt đầu nghiên cứu Thất Huyền bộ.
Thất Huyền bộ được truyền lại từ thời Viễn cổ, là kinh văn còn sót lại của công pháp Trục Nhật Thần quyết.
Trục Nhật Thần quyết mênh mông bể sở, không chỉ là một cuốn thân pháp, còn bao hàm rất nhiều tuyệt chiêu giết chóc. Thân pháp, chỉ là một phần rất nhỏ trong đó, Thất Huyền bộ chính là