Dưới tác động của luồng sức mạnh trào dâng, nhục thân dũng mãnh của Lâm Nhất cũng có vẻ như không còn sức để chống đỡ nổi nữa, tứ chi bách hài đều ngâm ngẩm đau đớn.
Nhưng sự mạnh mẽ trong ánh mắt của hắn lại không hề suy giảm, phong mang không hề bớt đi, vẫn kiên trì như cũ.
Vào lúc sức mạnh của kiếm trận đã sắp bị rút sạch, lông mày Lâm Nhất nhướn lên, lạnh giọng quát: “Phá!”
Uỳnh ầm ầm!
Sau tiếng quát điên cuồng, Táng Hoa Kiếm tâm ý tương thông với hắn cũng bùng lên quang mang màu bạc bao phủ luồng huyết quang mới bùng lên trên Đoạn Hồn Đài. Thân kiếm rung vang, những âm thanh kiếm âm réo rắt vang vọng khắp một vùng trời.
Không hề cho đối phương có cơ hội cảm thấy may mắn, phong mang của một kiếm này thế như chẻ tre hung tợn chém xuống Đoạn Hồn Đài.
Dưới uy lực lên đến cực hạn của kiếm trận Tử Diên, trước vô số ánh mắt kinh hãi, Đoạn Hồn Đài kia ầm ầm nứt toác thành vô số mảnh nhỏ.
Phụt!
Giây phút khi Đoạn Hồn Đài nứt vỡ, Cơ Vô Dạ phụt ra một ngụm máu tươi, luồng khí thế cố gắng chống đỡ cơ thể kia cũng đồng thời suy yếu rồi biến mất.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Còn chưa hết, Ma Ngục Huyết Sát bao trùm cả một vùng trời kia cũng đồng thời nứt toác ra. Kết giới quái dị do Cơ Vô Dạ dùng Huyết Sát chống đỡ cũng đổ sập xuống sau khi hắn thua trận và va chạm với kiếm ý của Lâm Nhất.
Phụt!
Cơ Vô Dạ lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, trên mặt hồ, hắn ta bị đánh bay ngược về phía sau mấy trăm mét.
“Ma Ngục Huyết Sát cũng nát rồi…”.
Tiếng hô ngạc nhiên kinh hãi vang lên ầm ầm trong Biển Trăng Khô vô biên vô tận, tất cả những âm thanh huyên náo lúc này đều truyền hết ra. Ánh mắt của tất cả mọi người đều mang đầy vẻ không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mặt, ai cũng không ngờ được, Cơ Vô Dạ lại thua thê thảm như vậy.
Hắn ta không chỉ thua cuộc mà còn thua đến mức thảm hại như vậy.
Bây giờ trên mặt hồ kia, thậm chí đến việc đứng lên với hắn ta mà nói cũng có chút khó khăn. So sánh với hắn ta thì thiếu niên áo xanh kia vẫn không hề mất đi phong thái của mình, phong mang vẫn mãnh liệt như thế.
Nhóm người Diêm Không trong mười hạng đầu của ngoại bảng cũng ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt này, bọn họ thực sự không thể ngờ được, cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Cơ Vô Dạ lại thua rồi, thua bởi một nhân tài hậu bối mới nổi nằm ngoài bảng Long Vân.
Khụ! Khụ!
Cơ Vô Dạ ở giữa hồ phát ra tiếng ho xé phổi, sau mỗi một tiếng ho đều có dòng máu rỉ ra. Hắn ta bây giờ đã thê thảm hết chỗ nói, hai lần thấu chi bản nguyên, không chỉ đơn giản là Chân nguyên bị hao sạch như vậy.
Trong mắt hắn ta vẫn đầy vẻ hung ác, dường như vẫn không cam tâm.
Nhưng khi hắn ta còn muốn làm gì đó thì một luồng ánh mắt như tia điện lạnh lùng đáp xuống trên người hắn ta. Lâm Nhất hờ hững nói: “Muốn tế võ hồn sao? Ta khuyên ngươi đừng có làm như vậy, một khi đến cả võ hồn cũng bị thương tổn thì cho dù ngươi có thăng cấp lên cảnh giới Âm Dương thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa”.
Thần sắc của Cơ Vô Dạ bỗng cứng đờ, vẻ lạnh băng trong đáy mắt của đối phương làm cho hắn ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhưng sự mạnh mẽ trong ánh mắt của hắn lại không hề suy giảm, phong mang không hề bớt đi, vẫn kiên trì như cũ.
Vào lúc sức mạnh của kiếm trận đã sắp bị rút sạch, lông mày Lâm Nhất nhướn lên, lạnh giọng quát: “Phá!”
Uỳnh ầm ầm!
Sau tiếng quát điên cuồng, Táng Hoa Kiếm tâm ý tương thông với hắn cũng bùng lên quang mang màu bạc bao phủ luồng huyết quang mới bùng lên trên Đoạn Hồn Đài. Thân kiếm rung vang, những âm thanh kiếm âm réo rắt vang vọng khắp một vùng trời.
Không hề cho đối phương có cơ hội cảm thấy may mắn, phong mang của một kiếm này thế như chẻ tre hung tợn chém xuống Đoạn Hồn Đài.
Dưới uy lực lên đến cực hạn của kiếm trận Tử Diên, trước vô số ánh mắt kinh hãi, Đoạn Hồn Đài kia ầm ầm nứt toác thành vô số mảnh nhỏ.
Phụt!
Giây phút khi Đoạn Hồn Đài nứt vỡ, Cơ Vô Dạ phụt ra một ngụm máu tươi, luồng khí thế cố gắng chống đỡ cơ thể kia cũng đồng thời suy yếu rồi biến mất.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Còn chưa hết, Ma Ngục Huyết Sát bao trùm cả một vùng trời kia cũng đồng thời nứt toác ra. Kết giới quái dị do Cơ Vô Dạ dùng Huyết Sát chống đỡ cũng đổ sập xuống sau khi hắn thua trận và va chạm với kiếm ý của Lâm Nhất.
Phụt!
Cơ Vô Dạ lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, trên mặt hồ, hắn ta bị đánh bay ngược về phía sau mấy trăm mét.
“Ma Ngục Huyết Sát cũng nát rồi…”.
Tiếng hô ngạc nhiên kinh hãi vang lên ầm ầm trong Biển Trăng Khô vô biên vô tận, tất cả những âm thanh huyên náo lúc này đều truyền hết ra. Ánh mắt của tất cả mọi người đều mang đầy vẻ không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mặt, ai cũng không ngờ được, Cơ Vô Dạ lại thua thê thảm như vậy.
Hắn ta không chỉ thua cuộc mà còn thua đến mức thảm hại như vậy.
Bây giờ trên mặt hồ kia, thậm chí đến việc đứng lên với hắn ta mà nói cũng có chút khó khăn. So sánh với hắn ta thì thiếu niên áo xanh kia vẫn không hề mất đi phong thái của mình, phong mang vẫn mãnh liệt như thế.
Nhóm người Diêm Không trong mười hạng đầu của ngoại bảng cũng ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt này, bọn họ thực sự không thể ngờ được, cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Cơ Vô Dạ lại thua rồi, thua bởi một nhân tài hậu bối mới nổi nằm ngoài bảng Long Vân.
Khụ! Khụ!
Cơ Vô Dạ ở giữa hồ phát ra tiếng ho xé phổi, sau mỗi một tiếng ho đều có dòng máu rỉ ra. Hắn ta bây giờ đã thê thảm hết chỗ nói, hai lần thấu chi bản nguyên, không chỉ đơn giản là Chân nguyên bị hao sạch như vậy.
Trong mắt hắn ta vẫn đầy vẻ hung ác, dường như vẫn không cam tâm.
Nhưng khi hắn ta còn muốn làm gì đó thì một luồng ánh mắt như tia điện lạnh lùng đáp xuống trên người hắn ta. Lâm Nhất hờ hững nói: “Muốn tế võ hồn sao? Ta khuyên ngươi đừng có làm như vậy, một khi đến cả võ hồn cũng bị thương tổn thì cho dù ngươi có thăng cấp lên cảnh giới Âm Dương thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa”.
Thần sắc của Cơ Vô Dạ bỗng cứng đờ, vẻ lạnh băng trong đáy mắt của đối phương làm cho hắn ta cảm thấy lạnh thấu xương.