Trên đài Thăng Long.
Lưu Vân Phi lạnh lùng nhìn Chúc Thanh Sơn, đối phương mặc một bộ đồ đen, gương mặt ẩn trong bóng tối.
Là một nhân tài mới xuất hiện, khí thế của người này rất hung hãn, không bại trận nào. . Truyện Linh Dị
Lưu Vân Phi bại một trận, tuy nhiên, đó là trận đấu đụng phải Viêm Long Tử trong Tam tiểu Vương, vốn không đánh đã lên tiếng nhận thua.
Thật ra thì Lưu Vân Phi cũng không quá xem trọng đối phương, cái gọi là thắng liên tiếp e rằng phần lớn dựa vào may mắn. Người này vốn không có sức nặng bằng Lâm Nhất, tên nhóc đó có thể đánh bại Tịch Phong, trở thành truyền kỳ bất bại đấy, có thể nói, một chút phân lượng cũng không có!
“Ngươi tiêu rồi, trong Tử Lôi Tông, ngoại trừ Triệu Vô Cực, không một ai là đối thủ của ta”.
Giọng nói khàn khàn của Chúc Thanh Sơn vang lên, hắn ta không hề xem trọng Lưu Vân Phi, trong lời nói tràn đầy ý khiêu khích.
“Giả thần giả quỷ!”
Trong mắt Lưu Vân Phi bùng lên lửa giận, hắn ta hừ lạnh một tiếng, rồi dẫn đầu phát động công kích.
Hắn ta vươn người, có tia lửa điện bắn tung tóe, tàn ảnh màu tím sau lưng nhấp nháy không ngừng. Mỗi một tàn ảnh đều tràn ngập điện quang khủng bố, chân thân của hắn ta đã rời đi thật lâu, nhưng những… tàn ảnh kia vẫn quanh quẩn mãi không tan, duy trì tư thế xuất đao.
Khi chân thân lao đến trước mặt Chúc Thanh Sơn, hằng hà sa số tàn ảnh lập tức lồng vào nhau, một vầng điện quang sáng chói chiếu rọi bốn phương tám hướng, xộc thẳng lên trời.
“Tử Lôi Thông Thiên”.
Ánh đao khủng bố bổ xuống, điện quang màu tím chiếu sáng cả vùng trời, vô số đao thế hùng hậu hệt như dãy núi trùng trùng điệp điệp. Một đao này cực kỳ hung ác, có thể nhìn ra bản lĩnh cao siêu của Lưu Vân Phi.
Ầm!
Dưới lực bổ mạnh, hai lưỡi đao hung hăng va vào nhau, ma sát khiến vô số tia lửa bắn ra.
Trong tranh đấu, hai người không ai nhường ai, cũng không ai lùi bước, phải nói là lực lượng ngang nhau.
Lâm Nhất nhíu mày nhìn hai đối thủ không phân cao thấp trên đài. Trên thực tế, rõ ràng là Chúc Thanh Sơn mạnh hơn một chút, Lưu Vân Phi sử dụng võ kỹ, trong khi Chúc Thanh Sơn chỉ chém ra một đao đơn thuần mà đã có thể nhẹ nhàng ngăn được.
Tuy nhiên, muốn phân thắng bại vẫn phải xem xét khả năng khống chế đao ý của hai người rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào.
Bọn họ đều có được đao ý Tiên Thiên đại thành, tuy nhiên, trong đó có rất nhiều phương thức khác nhau, cuối cùng, vẫn phải xem hai người này vận dụng như thế nào.
Nói thật ra thì Lâm Nhất vẫn coi trọng Chúc Thanh Sơn hơn.
Trận chiến này sẽ không kéo dài quá lâu.
Đúng như hắn dự đoán, sau mười đao, Lưu Vân Phi đã bại trận. Ánh đao màu đen ác liệt suýt nữa đã chém ngang người hắn ta, dọa Lưu Vân Phi một trận, khiến hắn ta vội vã nhận thua.
Giữa một tràng cười quái đản, Chúc Thanh Sơn xem như thắng trận này.
XÍU...UU!!
Dưới cái mũ trùm đầu, đôi mắt như ma quỷ của Chúc Thanh Sơn nhìn thẳng về phía Lâm Nhất, mang theo ý lạnh bức người.
Lưu Vân Phi lạnh lùng nhìn Chúc Thanh Sơn, đối phương mặc một bộ đồ đen, gương mặt ẩn trong bóng tối.
Là một nhân tài mới xuất hiện, khí thế của người này rất hung hãn, không bại trận nào. . Truyện Linh Dị
Lưu Vân Phi bại một trận, tuy nhiên, đó là trận đấu đụng phải Viêm Long Tử trong Tam tiểu Vương, vốn không đánh đã lên tiếng nhận thua.
Thật ra thì Lưu Vân Phi cũng không quá xem trọng đối phương, cái gọi là thắng liên tiếp e rằng phần lớn dựa vào may mắn. Người này vốn không có sức nặng bằng Lâm Nhất, tên nhóc đó có thể đánh bại Tịch Phong, trở thành truyền kỳ bất bại đấy, có thể nói, một chút phân lượng cũng không có!
“Ngươi tiêu rồi, trong Tử Lôi Tông, ngoại trừ Triệu Vô Cực, không một ai là đối thủ của ta”.
Giọng nói khàn khàn của Chúc Thanh Sơn vang lên, hắn ta không hề xem trọng Lưu Vân Phi, trong lời nói tràn đầy ý khiêu khích.
“Giả thần giả quỷ!”
Trong mắt Lưu Vân Phi bùng lên lửa giận, hắn ta hừ lạnh một tiếng, rồi dẫn đầu phát động công kích.
Hắn ta vươn người, có tia lửa điện bắn tung tóe, tàn ảnh màu tím sau lưng nhấp nháy không ngừng. Mỗi một tàn ảnh đều tràn ngập điện quang khủng bố, chân thân của hắn ta đã rời đi thật lâu, nhưng những… tàn ảnh kia vẫn quanh quẩn mãi không tan, duy trì tư thế xuất đao.
Khi chân thân lao đến trước mặt Chúc Thanh Sơn, hằng hà sa số tàn ảnh lập tức lồng vào nhau, một vầng điện quang sáng chói chiếu rọi bốn phương tám hướng, xộc thẳng lên trời.
“Tử Lôi Thông Thiên”.
Ánh đao khủng bố bổ xuống, điện quang màu tím chiếu sáng cả vùng trời, vô số đao thế hùng hậu hệt như dãy núi trùng trùng điệp điệp. Một đao này cực kỳ hung ác, có thể nhìn ra bản lĩnh cao siêu của Lưu Vân Phi.
Ầm!
Dưới lực bổ mạnh, hai lưỡi đao hung hăng va vào nhau, ma sát khiến vô số tia lửa bắn ra.
Trong tranh đấu, hai người không ai nhường ai, cũng không ai lùi bước, phải nói là lực lượng ngang nhau.
Lâm Nhất nhíu mày nhìn hai đối thủ không phân cao thấp trên đài. Trên thực tế, rõ ràng là Chúc Thanh Sơn mạnh hơn một chút, Lưu Vân Phi sử dụng võ kỹ, trong khi Chúc Thanh Sơn chỉ chém ra một đao đơn thuần mà đã có thể nhẹ nhàng ngăn được.
Tuy nhiên, muốn phân thắng bại vẫn phải xem xét khả năng khống chế đao ý của hai người rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào.
Bọn họ đều có được đao ý Tiên Thiên đại thành, tuy nhiên, trong đó có rất nhiều phương thức khác nhau, cuối cùng, vẫn phải xem hai người này vận dụng như thế nào.
Nói thật ra thì Lâm Nhất vẫn coi trọng Chúc Thanh Sơn hơn.
Trận chiến này sẽ không kéo dài quá lâu.
Đúng như hắn dự đoán, sau mười đao, Lưu Vân Phi đã bại trận. Ánh đao màu đen ác liệt suýt nữa đã chém ngang người hắn ta, dọa Lưu Vân Phi một trận, khiến hắn ta vội vã nhận thua.
Giữa một tràng cười quái đản, Chúc Thanh Sơn xem như thắng trận này.
XÍU...UU!!
Dưới cái mũ trùm đầu, đôi mắt như ma quỷ của Chúc Thanh Sơn nhìn thẳng về phía Lâm Nhất, mang theo ý lạnh bức người.