*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng vào lúc này, trên đỉnh núi lại vang lên tiếng bước chân, mọi người không kiềm được đưa mắt nhìn sang. Không nghi ngờ gì nữa, người sắp xuất hiện chắc hẳn là anh tài đứng đầu Huyền Vực rồi.
Bóng người dẫn đầu trước nhất là một người đàn ông trung niên, cũng là trưởng lão trong Thánh Minh.
Có điều, trông ông ta còn cường hãn hơn mấy vị trưởng lão Thanh Đồ và Xương Hải rất nhiều, ông ta cũng là người điều hành cuộc thi tuyển chọn lần này, tên gọi là Cao Trường Thiên.
Lâm Nhất nhìn qua, hắn cảm nhận được áp bức mãnh liệt hơn, ít nhất đã vượt qua sáu lần kiếp Thiên Phách, mở ra sáu vùng khí hải rồi.
"Mọi người dường như đã đông đủ".
Cao Trường Thiên đảo mắt nhìn một vòng, rồi cười nói: "Con đường thông thiên, lợi ích và cơ hội của cuộc tranh đấu vạn giới chắc hẳn các ngươi đều đã biết. Nếu muốn thăng lên Thiên Phách ở Huyền Hoàng Giới thì khó khăn chồng chất, chỉ khi các ngươi được những tông môn hàng đầu ở bên kia đại thế nhìn trúng, dù cho lên được cảnh giới trên tinh quân cũng chưa chắc là vô vọng..."
Những lời này làm trong lòng anh tài các vực nhiệt huyết sôi trào, bọn họ cũng đều vì thế mà đến đây.
Huyền Hoàng Giới này quá nhỏ, sớm đã không còn đủ thỏa mãn tham vọng của bọn họ.
Có điều, số người được đi cũng chỉ có tám người, đa số những người ở đây cũng không thể bước lên thiên lộ được, cạnh tranh ắt sẽ vô cùng kịch liệt.
Lâm Nhất đứng bên cạnh Nguyệt Vi Vi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía một người thanh niên mặc đồ trắng đang đứng sau lưng Cao Trường Thiên. Tướng mạo của người này anh tuấn khỏi bàn, so với Nam Cung Vãn Ngọc chỉ có hơn chứ không kém, vừa thoáng nhìn đã bị hấp dẫn.
Nhưng mà Lâm Nhất rõ ràng là để ý thực lực của hắn ta hơn, nó làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn chẳng thua kém gì Diêm Ma, nhưng nội lực lại khiêm tốn hơn rất nhiều.
Người này là Phương Thiếu Vũ, người đứng đầu Huyền Vực, Lâm Nhất đã từng nghe Thanh Đồ trưởng lão đề cập đến.
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ, những người tham gia cuộc thi lần này khó nhằn hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Những người đứng đầu người nào cũng có thể ứng phó rồi, nhưng điểm chết người là chỉ chọn ra có tám người, chuyện gì sắp xảy ra cũng rất khó nói.
Tầm mắt của hắn bất giác lại rơi vào trên người Nguyệt Vi Vi.
"Lâm ca ca đang lo lắng cho ta không thể tranh được suất đi sao?", hai mắt Nguyệt Vi Vi híp lại, để lộ ra khuôn mặt vui vẻ đầy mê hoặc, nụ cười của nàng ta luôn khiến cho người khác quên hết mọi muộn phiền trên thế gian này.
Lâm Nhất thành thật nói: "Thật sự có một chút".
Nguyệt Vi Vi cười nói: "Đừng lo lắng cho ta nữa, nếu Lâm ca ca phát huy không tốt, sẽ có nguy cơ không đạt được vị trí đó".
Lúc hai người vẫn đang nhỏ giọng thì thầm, Phương Thiếu Vũ của Huyền Vực liền rời khỏi Cao Trường Thiên, đi về phía hai người họ.
Lúc này các trưởng lão đã tụ lại, đang chuẩn bị mở trận pháp truyền tống, đệ tử của các vực trái lại đã hơi thả lỏng.
"Các hạ chính là công tử Táng Hoa - Lâm Nhất rồi, còn cô là Nguyệt Vi Vi, thực sự là xinh đẹp như tiên, hào hoa phong nhã", Phương Thiếu Vũ bước nhanh tới, hắn ta không chỉ nhận ra Lâm Nhất, ngay cả Nguyệt Vi Vi cũng có biết.
Nguyệt Vi Vi và Lâm Nhất quay sang, từng người đều đáp lễ.
Nhưng vào lúc này, trên đỉnh núi lại vang lên tiếng bước chân, mọi người không kiềm được đưa mắt nhìn sang. Không nghi ngờ gì nữa, người sắp xuất hiện chắc hẳn là anh tài đứng đầu Huyền Vực rồi.
Bóng người dẫn đầu trước nhất là một người đàn ông trung niên, cũng là trưởng lão trong Thánh Minh.
Có điều, trông ông ta còn cường hãn hơn mấy vị trưởng lão Thanh Đồ và Xương Hải rất nhiều, ông ta cũng là người điều hành cuộc thi tuyển chọn lần này, tên gọi là Cao Trường Thiên.
Lâm Nhất nhìn qua, hắn cảm nhận được áp bức mãnh liệt hơn, ít nhất đã vượt qua sáu lần kiếp Thiên Phách, mở ra sáu vùng khí hải rồi.
"Mọi người dường như đã đông đủ".
Cao Trường Thiên đảo mắt nhìn một vòng, rồi cười nói: "Con đường thông thiên, lợi ích và cơ hội của cuộc tranh đấu vạn giới chắc hẳn các ngươi đều đã biết. Nếu muốn thăng lên Thiên Phách ở Huyền Hoàng Giới thì khó khăn chồng chất, chỉ khi các ngươi được những tông môn hàng đầu ở bên kia đại thế nhìn trúng, dù cho lên được cảnh giới trên tinh quân cũng chưa chắc là vô vọng..."
Những lời này làm trong lòng anh tài các vực nhiệt huyết sôi trào, bọn họ cũng đều vì thế mà đến đây.
Huyền Hoàng Giới này quá nhỏ, sớm đã không còn đủ thỏa mãn tham vọng của bọn họ.
Có điều, số người được đi cũng chỉ có tám người, đa số những người ở đây cũng không thể bước lên thiên lộ được, cạnh tranh ắt sẽ vô cùng kịch liệt.
Lâm Nhất đứng bên cạnh Nguyệt Vi Vi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía một người thanh niên mặc đồ trắng đang đứng sau lưng Cao Trường Thiên. Tướng mạo của người này anh tuấn khỏi bàn, so với Nam Cung Vãn Ngọc chỉ có hơn chứ không kém, vừa thoáng nhìn đã bị hấp dẫn.
Nhưng mà Lâm Nhất rõ ràng là để ý thực lực của hắn ta hơn, nó làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn chẳng thua kém gì Diêm Ma, nhưng nội lực lại khiêm tốn hơn rất nhiều.
Người này là Phương Thiếu Vũ, người đứng đầu Huyền Vực, Lâm Nhất đã từng nghe Thanh Đồ trưởng lão đề cập đến.
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ, những người tham gia cuộc thi lần này khó nhằn hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Những người đứng đầu người nào cũng có thể ứng phó rồi, nhưng điểm chết người là chỉ chọn ra có tám người, chuyện gì sắp xảy ra cũng rất khó nói.
Tầm mắt của hắn bất giác lại rơi vào trên người Nguyệt Vi Vi.
"Lâm ca ca đang lo lắng cho ta không thể tranh được suất đi sao?", hai mắt Nguyệt Vi Vi híp lại, để lộ ra khuôn mặt vui vẻ đầy mê hoặc, nụ cười của nàng ta luôn khiến cho người khác quên hết mọi muộn phiền trên thế gian này.
Lâm Nhất thành thật nói: "Thật sự có một chút".
Nguyệt Vi Vi cười nói: "Đừng lo lắng cho ta nữa, nếu Lâm ca ca phát huy không tốt, sẽ có nguy cơ không đạt được vị trí đó".
Lúc hai người vẫn đang nhỏ giọng thì thầm, Phương Thiếu Vũ của Huyền Vực liền rời khỏi Cao Trường Thiên, đi về phía hai người họ.
Lúc này các trưởng lão đã tụ lại, đang chuẩn bị mở trận pháp truyền tống, đệ tử của các vực trái lại đã hơi thả lỏng.
"Các hạ chính là công tử Táng Hoa - Lâm Nhất rồi, còn cô là Nguyệt Vi Vi, thực sự là xinh đẹp như tiên, hào hoa phong nhã", Phương Thiếu Vũ bước nhanh tới, hắn ta không chỉ nhận ra Lâm Nhất, ngay cả Nguyệt Vi Vi cũng có biết.
Nguyệt Vi Vi và Lâm Nhất quay sang, từng người đều đáp lễ.