Long Hạo hoàn toàn sững sờ, sự chấn động ở sâu trong lòng ông ta thực sự không thể nào diễn tả bằng lời.
Trong lúc phân giải, mười con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách mắc kẹt trong kiếm thế thương tích đầy mình, vô cùng khó chịu.
Tiểu tử này là kẻ điên ư?
Trong cuộc đại quyết chiến thú triều mà hắn lại lấy thân luyện kiếm, đúng là không sợ chết... Long Hạo hít vào một hơi, gò má khẽ run, sâu trong lòng cực kì chấn động.
Ầm!
Lúc này, Lâm Nhất đột nhiên bay lên không trung, một vòng kim quang đồng thời dâng lên cao. Nói chính xác hơn thì đây không phải vòng kim quang mà là mặt trời, một mặt trời như lửa chiếu sáng cả không gian bị ma vân bao phủ này, ánh sáng rực rỡ chói loá.
Lâm Nhất kìm nén Bá Kiếm đến cực hạn, cuối cùng không chịu nổi nữa mà phóng thích khí thế này hoàn toàn.
Phụt!
Kim quang bùng lên, mười con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách đều bị chém ngang eo, hoàn toàn không còn sức giãy giụa, chết ngay tại chỗ.
Kim quang rực rỡ rọi xuống mặt đất tạo thành một lớp ánh sáng vàng, ngay cả dòng máu chảy xuôi kia cũng được chiếu sáng, ánh sáng chiếu rọi rất lâu.
Hô!
Nhưng tất cả võ giả nhìn thấy cảnh này, con ngươi đều co rụt mãnh liệt, cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Họ đều đoán rằng khi kiếm thế bị phân giải liên tục kia bộc phát sẽ gây chấn động và đáng sợ đến mức đáng kinh ngạc.
Nhưng không ai ngờ rằng khi chiêu kiếm này được thi triển chân chính, uy lực vẫn vượt ngoài dự đoán của họ.
Mười con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách đều chết dưới một chiêu kiếm.
Tuy mười con yêu thú này đã bị thương sẵn, nhưng uy lực mà nó mang lại không hề thua kém gì so với chiêu thức đỉnh phong trước đó của Ô Tiếu Thiên.
“Một chiêu giết hết!”
Cơ Vô Dạ nhìn Lâm Nhất chằm chằm với vẻ mặt như tro tàn, lòng như nước đọng, hoàn toàn hết hi vọng.
Vào khoảnh khắc này, Lâm Nhất đã vượt qua hắn ta, giết được hơn gấp đôi yêu thú Bán Bộ Thiên Phách so với hắn ta vất vả săn giết.
“Long đại nhân, hắn cũng là người của Kiếm Minh phải không ạ?”
Mộ Dung Tịnh nhìn sang, nhẹ giọng hỏi.
Uy lực mà chiêu kiếm này tạo thành quá lớn, ngay cả Mộ Dung Tịnh đang tập trung đánh nhau với yêu thú cũng bị kim quang thu hút.
Khi nhìn thấy mười con yêu thú đều chết, trong lòng hắn ta nổi lên gợn sóng dữ dội.
Nhìn thấy vẻ mặt Long Hạo có vẻ khác thường như là có quen biết người này, hắn không nhịn được hỏi, thậm chí cho rằng người này cũng là kỳ tài tiềm ẩn của Kiếm Minh.
“Không, hắn là Lâm Nhất, lúc trước ta có mời nhưng hắn đã từ chối”.
Long Hạo liếm bờ môi khô khốc, tiếc nuối đáp.
Lâm Nhất?
Vừa nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Mộ Dung Tịnh lập tức trở nên u ám, trong mắt dâng trào sát ý vô tận.
Lại là hắn!
Trong lúc phân giải, mười con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách mắc kẹt trong kiếm thế thương tích đầy mình, vô cùng khó chịu.
Tiểu tử này là kẻ điên ư?
Trong cuộc đại quyết chiến thú triều mà hắn lại lấy thân luyện kiếm, đúng là không sợ chết... Long Hạo hít vào một hơi, gò má khẽ run, sâu trong lòng cực kì chấn động.
Ầm!
Lúc này, Lâm Nhất đột nhiên bay lên không trung, một vòng kim quang đồng thời dâng lên cao. Nói chính xác hơn thì đây không phải vòng kim quang mà là mặt trời, một mặt trời như lửa chiếu sáng cả không gian bị ma vân bao phủ này, ánh sáng rực rỡ chói loá.
Lâm Nhất kìm nén Bá Kiếm đến cực hạn, cuối cùng không chịu nổi nữa mà phóng thích khí thế này hoàn toàn.
Phụt!
Kim quang bùng lên, mười con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách đều bị chém ngang eo, hoàn toàn không còn sức giãy giụa, chết ngay tại chỗ.
Kim quang rực rỡ rọi xuống mặt đất tạo thành một lớp ánh sáng vàng, ngay cả dòng máu chảy xuôi kia cũng được chiếu sáng, ánh sáng chiếu rọi rất lâu.
Hô!
Nhưng tất cả võ giả nhìn thấy cảnh này, con ngươi đều co rụt mãnh liệt, cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Họ đều đoán rằng khi kiếm thế bị phân giải liên tục kia bộc phát sẽ gây chấn động và đáng sợ đến mức đáng kinh ngạc.
Nhưng không ai ngờ rằng khi chiêu kiếm này được thi triển chân chính, uy lực vẫn vượt ngoài dự đoán của họ.
Mười con yêu thú Bán Bộ Thiên Phách đều chết dưới một chiêu kiếm.
Tuy mười con yêu thú này đã bị thương sẵn, nhưng uy lực mà nó mang lại không hề thua kém gì so với chiêu thức đỉnh phong trước đó của Ô Tiếu Thiên.
“Một chiêu giết hết!”
Cơ Vô Dạ nhìn Lâm Nhất chằm chằm với vẻ mặt như tro tàn, lòng như nước đọng, hoàn toàn hết hi vọng.
Vào khoảnh khắc này, Lâm Nhất đã vượt qua hắn ta, giết được hơn gấp đôi yêu thú Bán Bộ Thiên Phách so với hắn ta vất vả săn giết.
“Long đại nhân, hắn cũng là người của Kiếm Minh phải không ạ?”
Mộ Dung Tịnh nhìn sang, nhẹ giọng hỏi.
Uy lực mà chiêu kiếm này tạo thành quá lớn, ngay cả Mộ Dung Tịnh đang tập trung đánh nhau với yêu thú cũng bị kim quang thu hút.
Khi nhìn thấy mười con yêu thú đều chết, trong lòng hắn ta nổi lên gợn sóng dữ dội.
Nhìn thấy vẻ mặt Long Hạo có vẻ khác thường như là có quen biết người này, hắn không nhịn được hỏi, thậm chí cho rằng người này cũng là kỳ tài tiềm ẩn của Kiếm Minh.
“Không, hắn là Lâm Nhất, lúc trước ta có mời nhưng hắn đã từ chối”.
Long Hạo liếm bờ môi khô khốc, tiếc nuối đáp.
Lâm Nhất?
Vừa nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Mộ Dung Tịnh lập tức trở nên u ám, trong mắt dâng trào sát ý vô tận.
Lại là hắn!