*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên gương mặt xinh xắn của Mặc Linh lộ ra ý cười, khẽ nói: “Mắt nhìn của Du Mộc trưởng lão thật tinh tường, đây quả thực là hoa văn Cưu Vân, nhưng là hoa văn Cưu Vân đã từng bị ta thay đổi. Nghĩa là đạo Linh văn này, hắn ta trước đó chưa từng có cơ hội được tiếp xúc lần nào, cũng tức là hắn đã bắt chước vẽ lại ngay tại hiện trường”.
“Khi đó, lúc đang vẽ Hoả Mạn Sơn Hà Đồ hắn đã nhắm mắt trầm ngâm khoảng gần một khắc thời gian, bây giờ nghĩ lại, e là lúc đó hắn đang nhớ lại đạo hoa văn Cưu Vân mà ta vẽ ra này".
Trước khi bắt đầu giảng bài, Mặc Linh vì muốn khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ nên đã đồng thời bày ra Linh văn của năm loại thuộc tính khác nhau.
Khiến đất trời biến sắc, cuồng phong nổi dậy, các hiện tượng lạ liên tiếp xảy ra.
Trong đó, chỉ có một đạo hoa văn Cưu Vân này, Lâm Nhất chỉ liếc mắt một cái đã ghi nhớ lại một cách hoàn chỉnh trong đầu của hắn.
“Cái này…”.
Nghe Mặc Linh kể lại, Du Mộc trưởng lão và Liễu Vân Yên thoáng biến sắc, trong lòng chấn động mãi thôi.
Điều này không khỏi yêu nghiệt một cách quá đáng sao.
Chỉ nhìn một lần mà đã bắt chước vẽ lại được Linh văn nhị phẩm mà Mặc Linh đã cải tạo.
“Cho nên ta dám chắc chắn, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoả Mạn Sơn Hà Đồ, những Linh văn này đều là do hắn bắt chước vẽ lại ngay tại lúc đó, thậm chí trong có còn có một số Linh văn nhị phẩm được vẽ khá là vụng về”.
Mặc Linh rủ rỉ nói, trong đáy mắt thoáng qua ánh sáng kỳ lạ, nàng ta khi đó có mặt ngay tại hiện trường, sự chấn động còn nhiều hơn so với Liễu Vân Yên và Du Mộc trưởng lão.
“Kỳ thực, đây vẫn chưa phải là chỗ đáng sợ nhất”.
Ánh mắt rơi trên tấm Hoả Mạn Sơn Hà Đồ, thần sắc của Mặc Linh đầy vẻ trang nghiêm, khẽ giọng than.
“Là sao?”
Liễu Vân yên và Du Mộc trưởng lão đều bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
Mặc Linh suy nghĩ một lát rồi nói khẽ: “Tất cả linh văn trên này đều do ta tự tay vẽ, thậm chí phong cách cũng tương đương. Nhưng Hoả Mạn Sơn Hà Đồ mà hắn đang vẽ lại thuộc về một mình hắn. Con người của hắn không bị trói buộc bởi cái bóng của tiền nhân, Lâm Nhất có thể mở ra một con đường của riêng mình, và bước trên hành trình thuộc về mình. Tuy trình độ về linh văn của Du trưởng lão cao hơn hắn, nhưng ngài có thể thêm một linh văn hệ gió vào trong Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ giống như hắn được không? E là… ngài còn chưa từng nghĩ đến việc đó”.
Bị một để tử nhận xét như thế, nghe qua thì có hơi bất kính, nhưng Du Mộc trưởng lão lại là một người phóng khoáng, ông ta cười khổ nói: “Đúng là như thế, đa số Huyền sư đều như ta, bọn họ cũng chỉ biết bước đi trên con đường mà các vị tiền bối đã tìm ra. Dù sao thì tu luyện linh văn rất gian nan, muốn đi con đường của riêng mình lại càng gian khổ gấp bội. Đừng nói là cải tạo linh đồ do tổ tiên lưu lại, ngay cả việc cải tạo linh văn như ngươi mà lão phu còn chưa từng nghĩ đến nữa là”.
Mặc Linh khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Liễu Vân Yên và nói: “Vân Yên sư muội, muội đã tiếp xúc với Lâm Nhất một thời gian khá dài, muội có suy nghĩ thế nào về người này?’
Liễu Vân Yên thoáng sững sờ, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Lâm Nhất xoay người đi lúc ở hồ Tử Vân.
Trên gương mặt xinh xắn của Mặc Linh lộ ra ý cười, khẽ nói: “Mắt nhìn của Du Mộc trưởng lão thật tinh tường, đây quả thực là hoa văn Cưu Vân, nhưng là hoa văn Cưu Vân đã từng bị ta thay đổi. Nghĩa là đạo Linh văn này, hắn ta trước đó chưa từng có cơ hội được tiếp xúc lần nào, cũng tức là hắn đã bắt chước vẽ lại ngay tại hiện trường”.
“Khi đó, lúc đang vẽ Hoả Mạn Sơn Hà Đồ hắn đã nhắm mắt trầm ngâm khoảng gần một khắc thời gian, bây giờ nghĩ lại, e là lúc đó hắn đang nhớ lại đạo hoa văn Cưu Vân mà ta vẽ ra này".
Trước khi bắt đầu giảng bài, Mặc Linh vì muốn khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ nên đã đồng thời bày ra Linh văn của năm loại thuộc tính khác nhau.
Khiến đất trời biến sắc, cuồng phong nổi dậy, các hiện tượng lạ liên tiếp xảy ra.
Trong đó, chỉ có một đạo hoa văn Cưu Vân này, Lâm Nhất chỉ liếc mắt một cái đã ghi nhớ lại một cách hoàn chỉnh trong đầu của hắn.
“Cái này…”.
Nghe Mặc Linh kể lại, Du Mộc trưởng lão và Liễu Vân Yên thoáng biến sắc, trong lòng chấn động mãi thôi.
Điều này không khỏi yêu nghiệt một cách quá đáng sao.
Chỉ nhìn một lần mà đã bắt chước vẽ lại được Linh văn nhị phẩm mà Mặc Linh đã cải tạo.
“Cho nên ta dám chắc chắn, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoả Mạn Sơn Hà Đồ, những Linh văn này đều là do hắn bắt chước vẽ lại ngay tại lúc đó, thậm chí trong có còn có một số Linh văn nhị phẩm được vẽ khá là vụng về”.
Mặc Linh rủ rỉ nói, trong đáy mắt thoáng qua ánh sáng kỳ lạ, nàng ta khi đó có mặt ngay tại hiện trường, sự chấn động còn nhiều hơn so với Liễu Vân Yên và Du Mộc trưởng lão.
“Kỳ thực, đây vẫn chưa phải là chỗ đáng sợ nhất”.
Ánh mắt rơi trên tấm Hoả Mạn Sơn Hà Đồ, thần sắc của Mặc Linh đầy vẻ trang nghiêm, khẽ giọng than.
“Là sao?”
Liễu Vân yên và Du Mộc trưởng lão đều bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
Mặc Linh suy nghĩ một lát rồi nói khẽ: “Tất cả linh văn trên này đều do ta tự tay vẽ, thậm chí phong cách cũng tương đương. Nhưng Hoả Mạn Sơn Hà Đồ mà hắn đang vẽ lại thuộc về một mình hắn. Con người của hắn không bị trói buộc bởi cái bóng của tiền nhân, Lâm Nhất có thể mở ra một con đường của riêng mình, và bước trên hành trình thuộc về mình. Tuy trình độ về linh văn của Du trưởng lão cao hơn hắn, nhưng ngài có thể thêm một linh văn hệ gió vào trong Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ giống như hắn được không? E là… ngài còn chưa từng nghĩ đến việc đó”.
Bị một để tử nhận xét như thế, nghe qua thì có hơi bất kính, nhưng Du Mộc trưởng lão lại là một người phóng khoáng, ông ta cười khổ nói: “Đúng là như thế, đa số Huyền sư đều như ta, bọn họ cũng chỉ biết bước đi trên con đường mà các vị tiền bối đã tìm ra. Dù sao thì tu luyện linh văn rất gian nan, muốn đi con đường của riêng mình lại càng gian khổ gấp bội. Đừng nói là cải tạo linh đồ do tổ tiên lưu lại, ngay cả việc cải tạo linh văn như ngươi mà lão phu còn chưa từng nghĩ đến nữa là”.
Mặc Linh khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Liễu Vân Yên và nói: “Vân Yên sư muội, muội đã tiếp xúc với Lâm Nhất một thời gian khá dài, muội có suy nghĩ thế nào về người này?’
Liễu Vân Yên thoáng sững sờ, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Lâm Nhất xoay người đi lúc ở hồ Tử Vân.