Khi Lâm Nhất đặt cảm xúc vào trong đó, hắn lập tức có cảm ngộ mới, mấy chục dị tượng xuất hiện từ chiêu kiếm vừa rồi rút gọn lại thành chín dị tượng lớn. Nhưng chín dị tượng lớn này có liên quan với nhau, không ngừng biến ảo tạo thành hơn một nghìn dị tượng nhỏ.
Một kiếm đâm ra, rất nhiều dị tượng như sơn hà vạn dặm như hoa trán phóng, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung.
Đến đây, chiêu kiếm này đã hoàn toàn viên mãn.
“Sơn hà vạn dặm như hoa trán phóng, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung. Lần nào cũng diễn ra dị tượng mới có thể chân chính kết hợp với Trần Quang kiếm pháp, mới có thể chân chính gọi là Kiếm Phá Sơn Hà”.
Lâm Nhất nhìn ngọn núi hoàn toàn bị san bằng cách đó trăm dặm, hài lòng gật đầu.
Grừ!
Lúc này, Lâm Nhất nghe thấy một tiếng rống của dã thú quen thuộc. Trong tiếng rống ấy ẩn chứa khí tức bá đạo vô cùng, nhưng đồng thời cũng có chút thê lương, nghe có vẻ thảm thương như tràn đầy không cam lòng.
Lâm Nhất kinh ngạc cảm ứng.
“Tử Điện Ma Long Điểu?”
Lâm Nhất hơi khó hiểu, hắn luyện hoá một giọt tinh huyết bản mệnh của đối phương nên rất nhạy bén với khí tức của nó.
Điều làm hắn ngạc nhiên là con yêu thú bá chủ này lại bị thương.
Trong núi Viêm Long có ai có thể làm nó bị thương?
Mắt Lâm Nhất chợt loé, nghi ngờ không thôi.
Lâm Nhất đã được chứng kiến sự lợi hại của yêu thú Thiên Phách cấp bậc bá chủ như Tử Điện Ma Long Điểu, quả thật có thể gọi là vô địch.
Hắn còn nhớ rõ trước đây, nó đã từng giết chết mấy con yêu thú Thiên Phách trong trạng thái trọng thương, thể hiện uy thế bá chủ vô cùng thuần thục.
Không ngờ bây giờ nó lại bị thương, nghe tiếng hét của nó có lẽ là bị thương không nhẹ.
“Đi xem sao”.
Lâm Nhất nhanh chóng quyết định.
Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!
Chân nguyên dồi dào chảy vào dưới chân, Lâm Nhất dang hai tay ra, kim quang chợt loé, hắn bay lên không trung.
Mặc dù là thân pháp cảnh giới Huyền Võ, nhưng nó đã được Lâm Nhất tu luyện đến hoá cảnh. Dưới sự thôi động cực hạn của Tử Diên Kiếm Quyết, tốc độ của nó vô cùng nhanh.
Thịch! Thịch! Thịch!
Giữa không trung, một tia kim quang xẹt qua nhanh như chớp và không ngừng lập loè. Tiếng gào thét của Tử Điện Ma Long Điểu càng thêm rõ ràng, trong không khí bắt đầu tràn ngập yêu sát và mùi máu tanh nồng nặc.
“Mùi máu nồng quá, chắc là có không ít yêu thú đã chết”.
Mặt Lâm Nhất khẽ biến sắc, hắn che giấu hơi thở, thận trọng đáp xuống.
Hắn đi băng qua khu rừng rậm rạp trong núi, một lát sau xuất hiện trên một ngọn đồi. Phóng tầm mắt ra xa thì thấy cách đó một trăm dặm, trên một bãi đất hoang trống trải, mặt đất gập ghềnh, khung cảnh vô số hố sâu như có hàng nghìn vạn viên thiên thạch từ trên trời rơi xuống tạo thành.
Một kiếm đâm ra, rất nhiều dị tượng như sơn hà vạn dặm như hoa trán phóng, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung.
Đến đây, chiêu kiếm này đã hoàn toàn viên mãn.
“Sơn hà vạn dặm như hoa trán phóng, giang hà cửu chuyển huyết nhiễm thương khung. Lần nào cũng diễn ra dị tượng mới có thể chân chính kết hợp với Trần Quang kiếm pháp, mới có thể chân chính gọi là Kiếm Phá Sơn Hà”.
Lâm Nhất nhìn ngọn núi hoàn toàn bị san bằng cách đó trăm dặm, hài lòng gật đầu.
Grừ!
Lúc này, Lâm Nhất nghe thấy một tiếng rống của dã thú quen thuộc. Trong tiếng rống ấy ẩn chứa khí tức bá đạo vô cùng, nhưng đồng thời cũng có chút thê lương, nghe có vẻ thảm thương như tràn đầy không cam lòng.
Lâm Nhất kinh ngạc cảm ứng.
“Tử Điện Ma Long Điểu?”
Lâm Nhất hơi khó hiểu, hắn luyện hoá một giọt tinh huyết bản mệnh của đối phương nên rất nhạy bén với khí tức của nó.
Điều làm hắn ngạc nhiên là con yêu thú bá chủ này lại bị thương.
Trong núi Viêm Long có ai có thể làm nó bị thương?
Mắt Lâm Nhất chợt loé, nghi ngờ không thôi.
Lâm Nhất đã được chứng kiến sự lợi hại của yêu thú Thiên Phách cấp bậc bá chủ như Tử Điện Ma Long Điểu, quả thật có thể gọi là vô địch.
Hắn còn nhớ rõ trước đây, nó đã từng giết chết mấy con yêu thú Thiên Phách trong trạng thái trọng thương, thể hiện uy thế bá chủ vô cùng thuần thục.
Không ngờ bây giờ nó lại bị thương, nghe tiếng hét của nó có lẽ là bị thương không nhẹ.
“Đi xem sao”.
Lâm Nhất nhanh chóng quyết định.
Thất Huyền bộ, Kim Ô tung cánh!
Chân nguyên dồi dào chảy vào dưới chân, Lâm Nhất dang hai tay ra, kim quang chợt loé, hắn bay lên không trung.
Mặc dù là thân pháp cảnh giới Huyền Võ, nhưng nó đã được Lâm Nhất tu luyện đến hoá cảnh. Dưới sự thôi động cực hạn của Tử Diên Kiếm Quyết, tốc độ của nó vô cùng nhanh.
Thịch! Thịch! Thịch!
Giữa không trung, một tia kim quang xẹt qua nhanh như chớp và không ngừng lập loè. Tiếng gào thét của Tử Điện Ma Long Điểu càng thêm rõ ràng, trong không khí bắt đầu tràn ngập yêu sát và mùi máu tanh nồng nặc.
“Mùi máu nồng quá, chắc là có không ít yêu thú đã chết”.
Mặt Lâm Nhất khẽ biến sắc, hắn che giấu hơi thở, thận trọng đáp xuống.
Hắn đi băng qua khu rừng rậm rạp trong núi, một lát sau xuất hiện trên một ngọn đồi. Phóng tầm mắt ra xa thì thấy cách đó một trăm dặm, trên một bãi đất hoang trống trải, mặt đất gập ghềnh, khung cảnh vô số hố sâu như có hàng nghìn vạn viên thiên thạch từ trên trời rơi xuống tạo thành.