Nhất là câu cuối cùng, khiến hắn ta sởn gai ốc.
Lâm Nhất cười nói: “Thứ nhất ta không phải người thích giết chóc, thứ hai thật sự là không cần thiết. Một Hỏa Vân giới cũng không đối phó được, cuộc tranh tài vạn giới làm sao vùng lên!”
Dứt lời, trong đầu Phương Thiếu Vũ lập tức nổ ầm một tiếng, lời nói của Lâm Nhất khiến hắn ta thông suốt, khiến hắn ta tỉnh ngộ.
Một Hỏa Vân giới cũng không đối phó được, trong cuộc tranh tài vạn giới nói gì đến chuyện vùng lên!
Số người ở lại còn hơn mười người, Lâm Nhất cũng không keo kiệt, bảo Phương Thiếu Vũ cho mỗi người năm trăm viên đan Tinh Nguyên. Nếu có thiên phú và tư chất thì cho thêm mấy trăm viên, thậm chí một nghìn viên cũng không ảnh hưởng gì.
Con đường thông thiên này ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào, vĩnh viễn cũng đừng xem thường bất kỳ ai.
Đừng khinh thiếu niên nghèo.
Dù sao khí vận vô thường, ai có thể biết được hôm nay trong những người này có đại năng tương lai hay không. Đây là Lâm Nhất đang kết thiện duyên cho mình, có ích hay không phải thuận theo bản tâm của mình.
Dưới sự áp bách mạnh mẽ của Hỏa Vân giới mà mười mấy người này có thể giữ vững bản tâm không làm chó, đủ để có được sự tôn trọng của Lâm Nhất.
“Cái này… sao lại cho thêm nhiều như vậy?”
“Tám trăm viên!”
“Một nghìn viên, nhiều quá”.
Sau khi mười mấy người đó nhận được đan Tinh Nguyên thì kinh ngạc không thôi, vốn dĩ năm trăm viên đan Tinh Nguyên đủ để bọn họ bù đắp tổn thất, thậm chí còn dư.
Nhưng bây giờ Lâm Nhất lại cho nhiều như vậy, khiến bọn họ vui mừng không thôi, thực sự rất kinh ngạc.
Phương Thiếu Vũ thấy vậy cười nói: “Lâm huynh nói các vị vẫn giữ được ngạo cốt, chỉ cần không chết ắt sẽ có ngày thành danh. Hôm nay kết thiện duyên cũng là kính nể ngạo cốt của các vị!”
Ồ!
Mọi người nghe vậy đều buột miệng kêu lên, trong mắt có nước mắt lấp lánh. Bọn họ đều là nhân tài đỉnh cao của giới vực của mình. Nếu nói ai không có ngạo cốt thì chắc chắn là nói bậy, nhưng đến con đường thông thiên này mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Ngạo cốt trên người có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Có thể đáng tiền hơn cả mạng sao?
Có người quỳ gối trước sự chênh lệch khổng lồ, có người thì vẫn cắn răng kiên trì. Bởi vì một khi quỳ xuống, luồng khí trong lòng sẽ tiêu tan. Một khi khuất phục, dù có thể nhận được lợi ích lớn đến mấy, muốn đứng lên lại sẽ vô cùng khó khăn.
Bọn họ ở trong thành bị người khác giễu cợt, cực kỳ nhục nhã, nhưng đều cắn răng kiên trì, chỉ vì vẫn giữ được ngạo cốt.
Lâm Nhất cười nói: “Thứ nhất ta không phải người thích giết chóc, thứ hai thật sự là không cần thiết. Một Hỏa Vân giới cũng không đối phó được, cuộc tranh tài vạn giới làm sao vùng lên!”
Dứt lời, trong đầu Phương Thiếu Vũ lập tức nổ ầm một tiếng, lời nói của Lâm Nhất khiến hắn ta thông suốt, khiến hắn ta tỉnh ngộ.
Một Hỏa Vân giới cũng không đối phó được, trong cuộc tranh tài vạn giới nói gì đến chuyện vùng lên!
Số người ở lại còn hơn mười người, Lâm Nhất cũng không keo kiệt, bảo Phương Thiếu Vũ cho mỗi người năm trăm viên đan Tinh Nguyên. Nếu có thiên phú và tư chất thì cho thêm mấy trăm viên, thậm chí một nghìn viên cũng không ảnh hưởng gì.
Con đường thông thiên này ai cũng không biết tương lai sẽ thế nào, vĩnh viễn cũng đừng xem thường bất kỳ ai.
Đừng khinh thiếu niên nghèo.
Dù sao khí vận vô thường, ai có thể biết được hôm nay trong những người này có đại năng tương lai hay không. Đây là Lâm Nhất đang kết thiện duyên cho mình, có ích hay không phải thuận theo bản tâm của mình.
Dưới sự áp bách mạnh mẽ của Hỏa Vân giới mà mười mấy người này có thể giữ vững bản tâm không làm chó, đủ để có được sự tôn trọng của Lâm Nhất.
“Cái này… sao lại cho thêm nhiều như vậy?”
“Tám trăm viên!”
“Một nghìn viên, nhiều quá”.
Sau khi mười mấy người đó nhận được đan Tinh Nguyên thì kinh ngạc không thôi, vốn dĩ năm trăm viên đan Tinh Nguyên đủ để bọn họ bù đắp tổn thất, thậm chí còn dư.
Nhưng bây giờ Lâm Nhất lại cho nhiều như vậy, khiến bọn họ vui mừng không thôi, thực sự rất kinh ngạc.
Phương Thiếu Vũ thấy vậy cười nói: “Lâm huynh nói các vị vẫn giữ được ngạo cốt, chỉ cần không chết ắt sẽ có ngày thành danh. Hôm nay kết thiện duyên cũng là kính nể ngạo cốt của các vị!”
Ồ!
Mọi người nghe vậy đều buột miệng kêu lên, trong mắt có nước mắt lấp lánh. Bọn họ đều là nhân tài đỉnh cao của giới vực của mình. Nếu nói ai không có ngạo cốt thì chắc chắn là nói bậy, nhưng đến con đường thông thiên này mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Ngạo cốt trên người có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Có thể đáng tiền hơn cả mạng sao?
Có người quỳ gối trước sự chênh lệch khổng lồ, có người thì vẫn cắn răng kiên trì. Bởi vì một khi quỳ xuống, luồng khí trong lòng sẽ tiêu tan. Một khi khuất phục, dù có thể nhận được lợi ích lớn đến mấy, muốn đứng lên lại sẽ vô cùng khó khăn.
Bọn họ ở trong thành bị người khác giễu cợt, cực kỳ nhục nhã, nhưng đều cắn răng kiên trì, chỉ vì vẫn giữ được ngạo cốt.