*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng Hân Nghiên run rẩy, dường như đang cố nén sự phẫn nộ và sát ý đang trào dâng trong lòng, đến nỗi tay cầm kiếm của cô cũng run lên.
“Cô sẽ không ra tay với ta”.
Vèo!
Nhoáng cái, Tần Vũ đã bay đến trước mặt Hân Nghiên, trên môi hắn ta vẫn giữ nụ cười tự tin và bình thản.
“Ta rất ít lặp lại một việc ba lần, chỉ có cô là ngoại lệ. Hân Nghiên, lại nói, ta và cô vốn có hôn ước, nếu năm đó không xảy ra biến cố thì hôm nay chúng ta đã…”
Tần Vũ mỉm cười, chậm rãi nói. Hắn ta nhìn thẳng vào Hân Nghiên, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng vóc dáng uyển chuyển của cô.
“Im ngay!”
Hân Nghiên đặt tay trên chuôi kiếm, toàn thân bộc phát sát ý, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không rút kiếm ra.
Không phải không dám, mà là không thể.
Nhìn thấy sát ý của đối phương, nụ tười trên môi Tần Vũ dần biến mất, thờ ơ nói: “Ta nghĩ cô là người thông minh, không biết cô không muốn nghĩ hay nghĩ không ra, cầu ba lượt đã xem như ta nể mặt cô lắm rồi. Đợi đến khi cô đến cầu ta thì… chưa chắc dễ nói chuyện như vậy đâu”.
Hắn ta liếc nhìn những thay đổi trên mặt Hân Nghiên, nhếch mép cười lạnh rồi tiếp tục nói: “Muốn chết ư? Muốn chết rất dễ, nhưng làm như vậy sẽ giải quyết được mọi việc ư? Cô có từng nghĩ đến việc Dạ gia sẽ bị đày đến biên cương làm nô lệ hay không? Cô có từng nghĩ đến Lâm Nhất hiện đang bị nhốt ở vách Sám Hối hay không?”
“Nếu ngươi dám làm tổn thương tiểu sư đệ thì ta sẽ không để yên cho ngươi”.
Hân Nghiên tức giận rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉa thẳng vào đối phương, cả người bộc phát khí lạnh đáng sợ.
“Ha ha, nếu như cô không muốn thì có thể thử đánh cược với ta xem… Ta có dám hay không? Ta cho cô ba ngày để cân nhắc đấy!”
Tần Vũ cười khẩy, lúc đi ngang qua người Hân Nghiên, hắn ta thờ ơ nói: “Hân Nghiên, cô cảm thấy mình còn có lựa chọn ư? Không đâu, ngoại trừ đáp ứng ta thì cô không còn bất kỳ lựa chọn nào khác cả!”
Nghe vậy, tim Hân Nghiên bất giác run lên, cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân.
Đại ca chết rồi… Hi vọng cuối cùng cũng tan biến, quả thật cô không còn lựa chọn nào khác.
Bất kể cô có giả vờ kiên cường đến đâu thì cũng không che giấu được những đau đớn cùng bất lực trong lòng, người đàn ông này đã sớm bày mưu tính kế cả rồi.
“Dạ Hân Nghiên, suy nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của cô đấy. Ba ngày, ta chỉ cho cô ba ngày thôi, sau ba ngày, cô tự mà gánh lấy hậu quả”.
Tần Vũ đã hoàn toàn tháo bỏ ngụy trang, lúc sắp rời đi, gương mặt hắn ta vô cùng âm u.
“Ta đồng ý!”
Lúc Tần Vũ sắp bước ra cửa, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói yếu ớt và chênh vênh.
Tần Vũ nhếch môi, nở một nụ
Giọng Hân Nghiên run rẩy, dường như đang cố nén sự phẫn nộ và sát ý đang trào dâng trong lòng, đến nỗi tay cầm kiếm của cô cũng run lên.
“Cô sẽ không ra tay với ta”.
Vèo!
Nhoáng cái, Tần Vũ đã bay đến trước mặt Hân Nghiên, trên môi hắn ta vẫn giữ nụ cười tự tin và bình thản.
“Ta rất ít lặp lại một việc ba lần, chỉ có cô là ngoại lệ. Hân Nghiên, lại nói, ta và cô vốn có hôn ước, nếu năm đó không xảy ra biến cố thì hôm nay chúng ta đã…”
Tần Vũ mỉm cười, chậm rãi nói. Hắn ta nhìn thẳng vào Hân Nghiên, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng vóc dáng uyển chuyển của cô.
“Im ngay!”
Hân Nghiên đặt tay trên chuôi kiếm, toàn thân bộc phát sát ý, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không rút kiếm ra.
Không phải không dám, mà là không thể.
Nhìn thấy sát ý của đối phương, nụ tười trên môi Tần Vũ dần biến mất, thờ ơ nói: “Ta nghĩ cô là người thông minh, không biết cô không muốn nghĩ hay nghĩ không ra, cầu ba lượt đã xem như ta nể mặt cô lắm rồi. Đợi đến khi cô đến cầu ta thì… chưa chắc dễ nói chuyện như vậy đâu”.
Hắn ta liếc nhìn những thay đổi trên mặt Hân Nghiên, nhếch mép cười lạnh rồi tiếp tục nói: “Muốn chết ư? Muốn chết rất dễ, nhưng làm như vậy sẽ giải quyết được mọi việc ư? Cô có từng nghĩ đến việc Dạ gia sẽ bị đày đến biên cương làm nô lệ hay không? Cô có từng nghĩ đến Lâm Nhất hiện đang bị nhốt ở vách Sám Hối hay không?”
“Nếu ngươi dám làm tổn thương tiểu sư đệ thì ta sẽ không để yên cho ngươi”.
Hân Nghiên tức giận rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉa thẳng vào đối phương, cả người bộc phát khí lạnh đáng sợ.
“Ha ha, nếu như cô không muốn thì có thể thử đánh cược với ta xem… Ta có dám hay không? Ta cho cô ba ngày để cân nhắc đấy!”
Tần Vũ cười khẩy, lúc đi ngang qua người Hân Nghiên, hắn ta thờ ơ nói: “Hân Nghiên, cô cảm thấy mình còn có lựa chọn ư? Không đâu, ngoại trừ đáp ứng ta thì cô không còn bất kỳ lựa chọn nào khác cả!”
Nghe vậy, tim Hân Nghiên bất giác run lên, cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân.
Đại ca chết rồi… Hi vọng cuối cùng cũng tan biến, quả thật cô không còn lựa chọn nào khác.
Bất kể cô có giả vờ kiên cường đến đâu thì cũng không che giấu được những đau đớn cùng bất lực trong lòng, người đàn ông này đã sớm bày mưu tính kế cả rồi.
“Dạ Hân Nghiên, suy nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của cô đấy. Ba ngày, ta chỉ cho cô ba ngày thôi, sau ba ngày, cô tự mà gánh lấy hậu quả”.
Tần Vũ đã hoàn toàn tháo bỏ ngụy trang, lúc sắp rời đi, gương mặt hắn ta vô cùng âm u.
“Ta đồng ý!”
Lúc Tần Vũ sắp bước ra cửa, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói yếu ớt và chênh vênh.
Tần Vũ nhếch môi, nở một nụ