*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng qua lúc này Lâm Nhất không ổn chút nào.
Lâm Nhất nhắm mắt lại, không hề lo sợ, nhanh chóng né tránh. Hắn đang nhẫn nại, hắn đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội tuyệt vời để ra tay, dùng một chiêu thay đổi kết quả thắng bại.
Để cho ông ta kiêu căng thêm một lát nữa đi, nhảy càng cao thì té sẽ càng đau.
“Tiểu tử chết tiệt, không phải vừa rồi ngươi ngông cuồng lắm sao? Ngông cuồng tiếp đi nào, lão phu sẽ dạy ngươi cách làm người!”
“Có dám đỡ một nhát kiếm của ta không?”
“Ngươi đeo hộp đựng kiếm cơ mà? Rút kiếm ra đánh một trận với lão phu đi chứ!”
Cầm kiếm Bích Vân trong tay, mái tóc dài của Đường Ưng tung bay, vẻ mặt dữ tợn đầy đắc ý, đuổi Lâm Nhất chạy lung tung, không dám đối đầu với ông ta. Loại khoái cảm này quá sung sướng, đây mới là cục diện mà ông ta mong muốn.
Áp đảo, áp đảo một cách triệt để, khiến đối phương không có sức đánh trả.
Đây mới là kịch bản mà Đường Ưng muốn thấy, bất khả chiến bại, đạp Lâm Nhất dưới chân, sau đó không ngừng sỉ nhục.
Bỗng nhiên một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất, hắn nhạy bén nhận thấy được uy lực của kiếm Bích Vân giảm một phần.
Sau vài lần thăm dò, hắn phát hiện đối phương không thể đánh trúng sơ hở mà hắn cố tình để lộ. Hắn lập tức hiểu, biết món cấm khí này đã qua thời khắc mạnh nhất của nó.
Chính là lúc này!
Ánh mắt Lâm Nhất như điện, hắn không hề chần chừ, một tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên trong cơ thể. Tiếng rồng ngâm ấy chấn động điếc cả tai, vang vọng bốn phía.
Chiến giáp Thương Long!
Thương Long Ấn trên ngực Lâm Nhất đột nhiên phát ra huyết quang, năm đường long văn cổ xưa và dữ tợn như sống dậy, ngay tức khắc dung hợp với nhau. Một bộ chiến giáp bá đạo, cứng rắn toả ánh chớp bao trùm lên người Lâm Nhất.
Ầm!
Ánh chớp rực rỡ trên người Lâm Nhất biến thành một chùm sáng phóng thẳng lên trời.
Sau khi Thương Long Cửu Biến thăng lên tầng bốn, thể chất của hắn đã trở nên rất mạnh, bây giờ triệu hồi chiến giáp Thương Long, toàn thân hắn ngập trong ánh chớp càng thêm đáng sợ.
Hắn bước lên một bước mà như muốn xé rách hư không, toả ra hào quang chói mắt.
Bàn tay phải được bao phủ bởi chiến giáp siết thành quyền, đấm bay kiếm Bích Vân như chiếc vuốt rồng thò ra từ trong ánh chớp. Một tiếng “ong” vang lên, kiếm Bích Vân rời khỏi tay, Đường Ưng lập tức hộc ra một búng máu.
Nhưng hiển nhiên uy lực của một quyền này không chỉ có vậy.
Chẳng qua lúc này Lâm Nhất không ổn chút nào.
Lâm Nhất nhắm mắt lại, không hề lo sợ, nhanh chóng né tránh. Hắn đang nhẫn nại, hắn đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội tuyệt vời để ra tay, dùng một chiêu thay đổi kết quả thắng bại.
Để cho ông ta kiêu căng thêm một lát nữa đi, nhảy càng cao thì té sẽ càng đau.
“Tiểu tử chết tiệt, không phải vừa rồi ngươi ngông cuồng lắm sao? Ngông cuồng tiếp đi nào, lão phu sẽ dạy ngươi cách làm người!”
“Có dám đỡ một nhát kiếm của ta không?”
“Ngươi đeo hộp đựng kiếm cơ mà? Rút kiếm ra đánh một trận với lão phu đi chứ!”
Cầm kiếm Bích Vân trong tay, mái tóc dài của Đường Ưng tung bay, vẻ mặt dữ tợn đầy đắc ý, đuổi Lâm Nhất chạy lung tung, không dám đối đầu với ông ta. Loại khoái cảm này quá sung sướng, đây mới là cục diện mà ông ta mong muốn.
Áp đảo, áp đảo một cách triệt để, khiến đối phương không có sức đánh trả.
Đây mới là kịch bản mà Đường Ưng muốn thấy, bất khả chiến bại, đạp Lâm Nhất dưới chân, sau đó không ngừng sỉ nhục.
Bỗng nhiên một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất, hắn nhạy bén nhận thấy được uy lực của kiếm Bích Vân giảm một phần.
Sau vài lần thăm dò, hắn phát hiện đối phương không thể đánh trúng sơ hở mà hắn cố tình để lộ. Hắn lập tức hiểu, biết món cấm khí này đã qua thời khắc mạnh nhất của nó.
Chính là lúc này!
Ánh mắt Lâm Nhất như điện, hắn không hề chần chừ, một tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên trong cơ thể. Tiếng rồng ngâm ấy chấn động điếc cả tai, vang vọng bốn phía.
Chiến giáp Thương Long!
Thương Long Ấn trên ngực Lâm Nhất đột nhiên phát ra huyết quang, năm đường long văn cổ xưa và dữ tợn như sống dậy, ngay tức khắc dung hợp với nhau. Một bộ chiến giáp bá đạo, cứng rắn toả ánh chớp bao trùm lên người Lâm Nhất.
Ầm!
Ánh chớp rực rỡ trên người Lâm Nhất biến thành một chùm sáng phóng thẳng lên trời.
Sau khi Thương Long Cửu Biến thăng lên tầng bốn, thể chất của hắn đã trở nên rất mạnh, bây giờ triệu hồi chiến giáp Thương Long, toàn thân hắn ngập trong ánh chớp càng thêm đáng sợ.
Hắn bước lên một bước mà như muốn xé rách hư không, toả ra hào quang chói mắt.
Bàn tay phải được bao phủ bởi chiến giáp siết thành quyền, đấm bay kiếm Bích Vân như chiếc vuốt rồng thò ra từ trong ánh chớp. Một tiếng “ong” vang lên, kiếm Bích Vân rời khỏi tay, Đường Ưng lập tức hộc ra một búng máu.
Nhưng hiển nhiên uy lực của một quyền này không chỉ có vậy.