Âm phong nổi lên, dị tượng đáng sợ khiến người xem sởn tóc gáy, vô cùng kinh hãi.
Đây là chiêu kiếm mạnh nhất của Cơ Vô Dạ, ngưng tụ sức mạnh ngày đêm tu luyện vất vả, hao tổn vô số tâm huyết của hắn ta.
Chiêu kiếm này có thể nói là cực kỳ kinh khủng, khiến rất nhiều người đều cảm thấy hốt hoảng.
Tiếc là hắn ta gặp phải Lâm Nhất.
Lâm Nhất cũng không xuất kiếm, hắn sử dụng Đạn Chỉ Thần Kiếm, bàn tay lập tức loé lên tử quang sáng chói như ngọc lưu ly. Ngón cái của tay phải đè lên ngón giữa đang cong lại, hai ngón tay đan chéo tựa như đang giương cung, ngón tay chứa đựng chân nguyên phát ra ánh sáng, chẳng khác nào cung thần được bao phủ bởi ánh trăng.
Sau lưng hắn có dòng khí màu bạc dao động hội tụ thành một đoá hoa Tử Diên màu bạc, đoá hoa chậm rãi chuyển động.
Mười ngón tay nối với tim, thần kiếm có linh!
Trong lúc Đoạn Hồn Đài lao tới, Lâm Nhất di chuyển cổ tay, búng tay một cái.
Hoa Tử Diên tràn đầy khí phách sau lưng hắn lập tức nổ tung thành mấy nghìn cánh hoa, tung bay khắp nơi trên đài Thăng Long.
Vụt!
Trong cánh hoa bay đầy trời có một tia kiếm quang bay đi, nơi kiếm quang đi qua có cánh hoa chứa đựng ngân quang như tuyết loé lên.
Rắc!
Đoạn Hồn Đài lạnh lẽo đáng sợ thoáng chốc bị kiếm quang làm vỡ tan, kiếm quang vẫn không dừng lại mà di chuyển về phía Cơ Vô Dạ.
Sắc mặt Cơ Vô Dạ tái nhợt, hắn ta bị đánh bay, sau khi dừng lại, hắn ta vẫn phải lùi lại ba bước, không kiềm chế được phun ra một ngụm máu tươi.
Đoạn Hồn Đài diễn hoá ra kiếm quang huyết sát trên đài Thăng Long vỡ tan thành, chỉ còn lại hoa rơi đầy trời. Nước hồ Cửu Long lạnh lẽo cũng như trái tim Cơ Vô Dạ lúc này.
Thua thê thảm!
Lâm Nhất còn chưa xuất kiếm mà hắn ta đã thua thê thảm.
Rắc!
Vào khoảnh khắc Cơ Vô Dạ thua trận, có vô số khí Huyền Hoàng bay ra, bị ngọc bội của Lâm Nhất hấp thu. Gần như cùng lúc đó, tiếng ngọc vỡ lập tức vang lên, một long ảnh dài tận ba trượng phá ngọc bay ra, sau khi vòng mấy vòng lại bay về trong người Lâm Nhất.
“Ngươi thắng rồi”.
Cơ Vô Dạ quan sát tất cả, tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng lúc này, bóng ma trong lòng hắn ta cũng biến mất.
Một chiêu quyết định thắng thua, thắng thua đã rõ, Cơ Vô Dạ cũng không có gì tiếc nuối nữa. Hắn ta chắp tay cười nói: “Đa tạ, hy vọng ngươi có thể tiếp tục như thế này”.
Lâm Nhất gật đầu, sau đó, hắn cảm nhận long ảnh bên trong cơ thể.
Long ảnh kia bao quanh trái tim, khiến cơ thể vô cùng ấm áp, tràn đầy sức sống. Nếu muốn, thậm chí Lâm Nhất còn có thể luyện hoá nó bất cứ lúc nào, chắc chắn có thể có được rất nhiều lợi ích.
Đây là chiêu kiếm mạnh nhất của Cơ Vô Dạ, ngưng tụ sức mạnh ngày đêm tu luyện vất vả, hao tổn vô số tâm huyết của hắn ta.
Chiêu kiếm này có thể nói là cực kỳ kinh khủng, khiến rất nhiều người đều cảm thấy hốt hoảng.
Tiếc là hắn ta gặp phải Lâm Nhất.
Lâm Nhất cũng không xuất kiếm, hắn sử dụng Đạn Chỉ Thần Kiếm, bàn tay lập tức loé lên tử quang sáng chói như ngọc lưu ly. Ngón cái của tay phải đè lên ngón giữa đang cong lại, hai ngón tay đan chéo tựa như đang giương cung, ngón tay chứa đựng chân nguyên phát ra ánh sáng, chẳng khác nào cung thần được bao phủ bởi ánh trăng.
Sau lưng hắn có dòng khí màu bạc dao động hội tụ thành một đoá hoa Tử Diên màu bạc, đoá hoa chậm rãi chuyển động.
Mười ngón tay nối với tim, thần kiếm có linh!
Trong lúc Đoạn Hồn Đài lao tới, Lâm Nhất di chuyển cổ tay, búng tay một cái.
Hoa Tử Diên tràn đầy khí phách sau lưng hắn lập tức nổ tung thành mấy nghìn cánh hoa, tung bay khắp nơi trên đài Thăng Long.
Vụt!
Trong cánh hoa bay đầy trời có một tia kiếm quang bay đi, nơi kiếm quang đi qua có cánh hoa chứa đựng ngân quang như tuyết loé lên.
Rắc!
Đoạn Hồn Đài lạnh lẽo đáng sợ thoáng chốc bị kiếm quang làm vỡ tan, kiếm quang vẫn không dừng lại mà di chuyển về phía Cơ Vô Dạ.
Sắc mặt Cơ Vô Dạ tái nhợt, hắn ta bị đánh bay, sau khi dừng lại, hắn ta vẫn phải lùi lại ba bước, không kiềm chế được phun ra một ngụm máu tươi.
Đoạn Hồn Đài diễn hoá ra kiếm quang huyết sát trên đài Thăng Long vỡ tan thành, chỉ còn lại hoa rơi đầy trời. Nước hồ Cửu Long lạnh lẽo cũng như trái tim Cơ Vô Dạ lúc này.
Thua thê thảm!
Lâm Nhất còn chưa xuất kiếm mà hắn ta đã thua thê thảm.
Rắc!
Vào khoảnh khắc Cơ Vô Dạ thua trận, có vô số khí Huyền Hoàng bay ra, bị ngọc bội của Lâm Nhất hấp thu. Gần như cùng lúc đó, tiếng ngọc vỡ lập tức vang lên, một long ảnh dài tận ba trượng phá ngọc bay ra, sau khi vòng mấy vòng lại bay về trong người Lâm Nhất.
“Ngươi thắng rồi”.
Cơ Vô Dạ quan sát tất cả, tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng lúc này, bóng ma trong lòng hắn ta cũng biến mất.
Một chiêu quyết định thắng thua, thắng thua đã rõ, Cơ Vô Dạ cũng không có gì tiếc nuối nữa. Hắn ta chắp tay cười nói: “Đa tạ, hy vọng ngươi có thể tiếp tục như thế này”.
Lâm Nhất gật đầu, sau đó, hắn cảm nhận long ảnh bên trong cơ thể.
Long ảnh kia bao quanh trái tim, khiến cơ thể vô cùng ấm áp, tràn đầy sức sống. Nếu muốn, thậm chí Lâm Nhất còn có thể luyện hoá nó bất cứ lúc nào, chắc chắn có thể có được rất nhiều lợi ích.