*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lang Yên Tứ Khởi!
Thấy Nhan Thế Cao từ trên không trung lao tới, phân thân thành bốn trước mặt Lâm Nhất, bốn dư ảnh mỗi dư ảnh đánh ra một kiếm, kiếm mang hoá thành bốn lang yên màu đen hung tợn, ầm ầm quét đi.
“Lang Yên Tứ Khởi, kiếm này cũng có phần xảo trá đấy, đúng là ngươi có chút tư cách để kiêu ngạo. Nhưng ở trước mặt ta thì vẫn chưa là gì!”
Lâm Nhất khẽ cười, mười ngón tay biến hoá, hai tay kết ấn.
Khi thấy lang yên sắp nhấn chìm mình, hắn ngưng kết Phá Không Ấn, tay trái hoá rồng, tay phải hoá hổ.
Long Phi Hổ Khiêu!
Tay trái thi triển sức mạnh rồng bay trên bầu trời, tay phải thi triển sức mạnh của hổ nhảy qua sông núi, hai quyền dưới sự gia trì của Phá Không Ấn, một quyền rồng bay trên trời, một quyền hổ nhảy qua sông núi. Khi rồng gầm hổ thét, khí thế trên người Lâm Nhất trở nên uy danh lẫm liệt.
Phụt!
Lang yên tan đi, Nhan Thế Cao liên tục bị đánh mạnh vào ngực, gãy xương sườn rồi hộc ra một ngụm máu.
Hắn ta ôm ngực không dám tin, chỉ vào Lâm Nhất: “Chân nguyên của ngươi…”
Rầm!
Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh! Lâm Nhất bay lên không trung, lao nhanh như chớp, để lại dư ảnh, hắn giơ tay vung thêm một quyền nữa, không chút lưu tình hất Nhan Thế Cao văng ra rồi chộp lấy đá Diễm Tinh giữa không trung.
Lâm Nhất khẽ ngước mắt, nhìn Nhan Thế Cao hờ hững bảo: “Tự lo cho mình đi”.
“Đáng hận…”
Sắc mặt Nhan Thế Cao tái nhợt, trong lòng sốt ruột, một quyền này đã đánh gục ý chí muốn giành vị trí mười hạng đầu trong cuộc chiến đồng minh của hắn ta.
Trận chém giết trên kiếm chủng vẫn tiếp tục. Khi nhóm Sở Hạo Vũ, Thường Hạo cuối cùng cũng tranh giành đá Diễm Tinh thì tình thế của trận chiến cuối cùng càng trở nên điên cuồng.
Hơn hai nghìn người tham gia vòng hai, dần dần chỉ còn lại một trăm người.
Kiếm chủng vốn đông đúc chật chội, bất giác dần trở nên trống trải.
Trên bục quan vân, các trưởng lão và đệ tử vẫn luôn theo dõi đám đông đang chiến đấu với nhau, ai cũng giật mình trước sự tàn khốc và kịch liệt của cuộc chiến đồng minh này.
Trên núi Mai Kiếm, hai con Kiếm Điêu sừng sững trên không trung, hai trưởng lão đứng thẳng tắp trên lưng nó chính là Bạch Đình và Lạc Phong.
Phía trên hai người mây đen giăng kín, lôi mang loé lên, thi thoảng còn có tia chớp do kiếm ý ngưng tụ xẹt ngang bầu trời.
Dưới kiếm chủng đã cực kỳ trống rỗng, ban đầu hơn hai nghìn người đến giờ chỉ còn vài chục người còn bám trụ được.
Sau khi phát hiện điều kỳ diệu của đá Diễm Tinh, sự tàn khốc của trận chiến cuối cùng lập tức tăng lên theo cấp số nhân.
Mỗi giây mỗi phút đều có người bị loại, hoặc là bị Huyết Diễm Quỷ Linh tấn công trọng thương, hoặc là bị người khác
Lang Yên Tứ Khởi!
Thấy Nhan Thế Cao từ trên không trung lao tới, phân thân thành bốn trước mặt Lâm Nhất, bốn dư ảnh mỗi dư ảnh đánh ra một kiếm, kiếm mang hoá thành bốn lang yên màu đen hung tợn, ầm ầm quét đi.
“Lang Yên Tứ Khởi, kiếm này cũng có phần xảo trá đấy, đúng là ngươi có chút tư cách để kiêu ngạo. Nhưng ở trước mặt ta thì vẫn chưa là gì!”
Lâm Nhất khẽ cười, mười ngón tay biến hoá, hai tay kết ấn.
Khi thấy lang yên sắp nhấn chìm mình, hắn ngưng kết Phá Không Ấn, tay trái hoá rồng, tay phải hoá hổ.
Long Phi Hổ Khiêu!
Tay trái thi triển sức mạnh rồng bay trên bầu trời, tay phải thi triển sức mạnh của hổ nhảy qua sông núi, hai quyền dưới sự gia trì của Phá Không Ấn, một quyền rồng bay trên trời, một quyền hổ nhảy qua sông núi. Khi rồng gầm hổ thét, khí thế trên người Lâm Nhất trở nên uy danh lẫm liệt.
Phụt!
Lang yên tan đi, Nhan Thế Cao liên tục bị đánh mạnh vào ngực, gãy xương sườn rồi hộc ra một ngụm máu.
Hắn ta ôm ngực không dám tin, chỉ vào Lâm Nhất: “Chân nguyên của ngươi…”
Rầm!
Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh! Lâm Nhất bay lên không trung, lao nhanh như chớp, để lại dư ảnh, hắn giơ tay vung thêm một quyền nữa, không chút lưu tình hất Nhan Thế Cao văng ra rồi chộp lấy đá Diễm Tinh giữa không trung.
Lâm Nhất khẽ ngước mắt, nhìn Nhan Thế Cao hờ hững bảo: “Tự lo cho mình đi”.
“Đáng hận…”
Sắc mặt Nhan Thế Cao tái nhợt, trong lòng sốt ruột, một quyền này đã đánh gục ý chí muốn giành vị trí mười hạng đầu trong cuộc chiến đồng minh của hắn ta.
Trận chém giết trên kiếm chủng vẫn tiếp tục. Khi nhóm Sở Hạo Vũ, Thường Hạo cuối cùng cũng tranh giành đá Diễm Tinh thì tình thế của trận chiến cuối cùng càng trở nên điên cuồng.
Hơn hai nghìn người tham gia vòng hai, dần dần chỉ còn lại một trăm người.
Kiếm chủng vốn đông đúc chật chội, bất giác dần trở nên trống trải.
Trên bục quan vân, các trưởng lão và đệ tử vẫn luôn theo dõi đám đông đang chiến đấu với nhau, ai cũng giật mình trước sự tàn khốc và kịch liệt của cuộc chiến đồng minh này.
Trên núi Mai Kiếm, hai con Kiếm Điêu sừng sững trên không trung, hai trưởng lão đứng thẳng tắp trên lưng nó chính là Bạch Đình và Lạc Phong.
Phía trên hai người mây đen giăng kín, lôi mang loé lên, thi thoảng còn có tia chớp do kiếm ý ngưng tụ xẹt ngang bầu trời.
Dưới kiếm chủng đã cực kỳ trống rỗng, ban đầu hơn hai nghìn người đến giờ chỉ còn vài chục người còn bám trụ được.
Sau khi phát hiện điều kỳ diệu của đá Diễm Tinh, sự tàn khốc của trận chiến cuối cùng lập tức tăng lên theo cấp số nhân.
Mỗi giây mỗi phút đều có người bị loại, hoặc là bị Huyết Diễm Quỷ Linh tấn công trọng thương, hoặc là bị người khác