Một luồng khí tiêu sát vô hình phán tán ra xung quanh, chín bức tượng đá dường như đang bảo vệ gì đó.
“Trong đó có gì vậy? Chết tiệt, xa quá, ta không thấy rõ...”
Nhìn tế đàn thần bí khó lường nhưng lại không thể thấy rõ, Lâm Nhất nhất thời hơi nôn nóng.
Ầm!
Bỗng nhiên, đôi mắt của chín bức tượng đá bắn ra tia sáng cực kì cô đọng, mười tám tia sáng đáng sợ chiếu sáng cả không gian tăm tối.
Trước tế đàn, đám người Tiêu Vân Tông đều hiện thân, người cầm đầu chính là Âu Dương Hạo!
“Là hắn ta?”
Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, người này rất kiêu ngạo và bá đạo, lúc trước hắn từng nghe loáng thoáng hắn ta là người đầu tiên trong thất tú Thiên Lăng tuyên bố sẽ giết hắn, giành lại thần thạch Tử Diệu cho Khuynh Nhược U.
Nhưng ngay sau đó Lâm Nhất không thèm để ý tới hắn ta nữa, bởi vì hắn nhìn thấy trên tế đàn có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, một chiếc hộp đá cực lớn vô cùng nổi bật nằm bên trong ngọn lửa.
Người của Tiêu Vân Tông có vẻ đang định xông thẳng tới, kết quả đã chạm vào cấm chế ở khu vực trung tâm kiếm trận, chín bức tượng đá lập tức thức tỉnh.
“Giết! Hộp đá trên tế đàn này nhất định đang đựng bảo vật của Kiếm Tông!”
Hai mắt Âu Dương Hạo sáng rực lên, vẻ mặt vô cùng tham lam, hắn ta ra tay đầu tiên, dẫn các trưởng lão và đệ tử Tiêu Vân Tông xông lên.
Ầm!
Ở khu vực trung tâm của kiếm trận, đám người Tiêu Vân Tông bắt đầu giao chiến với chín bức tượng đá màu tím. Tuy chín bức tượng đá này là vật chết, nhưng khi họ di chuyển, kiếm khí hợp thành một thể, kiếm quang tung hoành, biến ảo đa dạng.
Hiển nhiên chín bức tượng đá màu tím này cũng kết hợp thành một kiếm trận nhỏ hơn.
Tiêu Vân Tông người đông thế mạnh, còn có rất nhiều trưởng lão tông môn trấn thủ nên chiến trận khá lớn, để vượt qua được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lâm Nhất vừa định lợi dụng lúc hỗn loạn để đi vào, nào ngờ dị biến xảy ra, quang văn dưới chân hắn đột nhiên nổ tung.
Mấy bức tượng đá lập tức mở mắt, rút kiếm khỏi vỏ, sát ý bén nhọn bắn về phía Lâm Nhất, nhưng khu vực trung tâm biến động khiến xung quanh kiếm trận cũng biến ảo, một kết giới vô hình ngăn cách khu vực trung tâm của kiếm trận.
Lâm Nhất khẽ biến sắc mặt, không kịp suy nghĩ, ngay tức khắc lùi về phía sau.
Răng rắc!
Hắn vừa đáp xuống đất, quang văn ở những điểm nút rõ ràng còn an toàn trước đó lập tức vỡ vụn. Cả kiếm trận hoàn toàn thay đổi, nó bắt đầu xoay tròn, muốn giẫm chính xác lên điểm nút hầu như không có chút khả năng nào.
Không lâu sau đã có mấy chục bức tượng đá mở mắt, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất.
Mặc dù những bức tượng đá này không hung hãn như những bức tượng đá màu tím kia, nhưng số lượng rất nhiều, đối phó khá phiền phức, hơn nữa hắn đang ở trong kiếm trận, nếu không cẩn thận sẽ bị nhốt lại, hậu quả khó lường trước được.
“Không xong”.
Lâm Nhất trở nên nghiêm túc, hắn vốn định đợi sau khi phá giải cấm chế của tế đàn sẽ làm ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội cướp đi cơ duyên trong đó.
“Trong đó có gì vậy? Chết tiệt, xa quá, ta không thấy rõ...”
Nhìn tế đàn thần bí khó lường nhưng lại không thể thấy rõ, Lâm Nhất nhất thời hơi nôn nóng.
Ầm!
Bỗng nhiên, đôi mắt của chín bức tượng đá bắn ra tia sáng cực kì cô đọng, mười tám tia sáng đáng sợ chiếu sáng cả không gian tăm tối.
Trước tế đàn, đám người Tiêu Vân Tông đều hiện thân, người cầm đầu chính là Âu Dương Hạo!
“Là hắn ta?”
Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, người này rất kiêu ngạo và bá đạo, lúc trước hắn từng nghe loáng thoáng hắn ta là người đầu tiên trong thất tú Thiên Lăng tuyên bố sẽ giết hắn, giành lại thần thạch Tử Diệu cho Khuynh Nhược U.
Nhưng ngay sau đó Lâm Nhất không thèm để ý tới hắn ta nữa, bởi vì hắn nhìn thấy trên tế đàn có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, một chiếc hộp đá cực lớn vô cùng nổi bật nằm bên trong ngọn lửa.
Người của Tiêu Vân Tông có vẻ đang định xông thẳng tới, kết quả đã chạm vào cấm chế ở khu vực trung tâm kiếm trận, chín bức tượng đá lập tức thức tỉnh.
“Giết! Hộp đá trên tế đàn này nhất định đang đựng bảo vật của Kiếm Tông!”
Hai mắt Âu Dương Hạo sáng rực lên, vẻ mặt vô cùng tham lam, hắn ta ra tay đầu tiên, dẫn các trưởng lão và đệ tử Tiêu Vân Tông xông lên.
Ầm!
Ở khu vực trung tâm của kiếm trận, đám người Tiêu Vân Tông bắt đầu giao chiến với chín bức tượng đá màu tím. Tuy chín bức tượng đá này là vật chết, nhưng khi họ di chuyển, kiếm khí hợp thành một thể, kiếm quang tung hoành, biến ảo đa dạng.
Hiển nhiên chín bức tượng đá màu tím này cũng kết hợp thành một kiếm trận nhỏ hơn.
Tiêu Vân Tông người đông thế mạnh, còn có rất nhiều trưởng lão tông môn trấn thủ nên chiến trận khá lớn, để vượt qua được cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lâm Nhất vừa định lợi dụng lúc hỗn loạn để đi vào, nào ngờ dị biến xảy ra, quang văn dưới chân hắn đột nhiên nổ tung.
Mấy bức tượng đá lập tức mở mắt, rút kiếm khỏi vỏ, sát ý bén nhọn bắn về phía Lâm Nhất, nhưng khu vực trung tâm biến động khiến xung quanh kiếm trận cũng biến ảo, một kết giới vô hình ngăn cách khu vực trung tâm của kiếm trận.
Lâm Nhất khẽ biến sắc mặt, không kịp suy nghĩ, ngay tức khắc lùi về phía sau.
Răng rắc!
Hắn vừa đáp xuống đất, quang văn ở những điểm nút rõ ràng còn an toàn trước đó lập tức vỡ vụn. Cả kiếm trận hoàn toàn thay đổi, nó bắt đầu xoay tròn, muốn giẫm chính xác lên điểm nút hầu như không có chút khả năng nào.
Không lâu sau đã có mấy chục bức tượng đá mở mắt, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất.
Mặc dù những bức tượng đá này không hung hãn như những bức tượng đá màu tím kia, nhưng số lượng rất nhiều, đối phó khá phiền phức, hơn nữa hắn đang ở trong kiếm trận, nếu không cẩn thận sẽ bị nhốt lại, hậu quả khó lường trước được.
“Không xong”.
Lâm Nhất trở nên nghiêm túc, hắn vốn định đợi sau khi phá giải cấm chế của tế đàn sẽ làm ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội cướp đi cơ duyên trong đó.