Làn sóng đó khiến sân nhà rộng lớn cũng rung chuyển không ngừng, gió lớn nổi lên, gió mây đổi màu.
“Lực tinh thần tích lũy của thằng nhóc này sao lại lớn như vậy…”
Thấy sắc trời khác thường, Mặc Linh ở bên cạnh biến sắc. Động tĩnh thế này không thua kém gì dị tượng lúc nàng ta nâng lên Huyền sư tam phẩm.
Đừng xem thường dị tượng chỉ sánh ngang với Mặc Linh.
Phải biết rằng Mặc Linh dành hầu hết thời gian cho việc phát triển linh văn. Bây giờ, trình độ linh văn của nàng ta, trên khắp thư viện Thiên Phủ ngoại trừ một vài trưởng lão, không ai có thể mạnh hơn nàng ta.
Nội tình thiên phú của nàng ta từ nhỏ đã bắt đầu tích lũy, kiếm khách nửa đường đổi nghề như Lâm Nhất không thể so sánh được.
Nhưng dị tượng trước mắt lại thực sự xuất hiện, trong lòng Mặc Linh kinh ngạc thế nào không cần nói cũng biết.
Tùy theo làn sóng lực tinh thần mạnh mẽ ở quanh người, vào lúc này hai mắt hiện tơ máu của Lâm Nhất lại vô cùng dịu dàng, vô cùng sáng ngời.
Thiếu niên cầm bút linh văn, hai mắt nhìn chằm chằm cuộn tranh trống, mỗi một đường nét đều giống như cổ thụ tùng bách, vững vàng hạ xuống.
Đường nét vừa rồi có chút lỏng lẻo dần dần ngưng tụ trở lại.
Khi hoa văn Hỏa Vũ tam phẩm được Lâm Nhất vẽ xong nét cuối cùng, vòng xoáy tinh thần trong đầu hắn đã dồn nén tới cực hạn, lập tức bùng nổ ngay thời khắc hắn đặt bút xuống. Một không gian vô cùng huyền diệu mở ra, vô số mảnh vỡ lấp lánh chảy xuôi.
Mảnh vỡ lấp lánh đó chiếu sáng cả không gian rực rỡ như tinh cung.
Đây là Huyền cung sao?
Lâm Nhất nghi hoặc, không dám chắc cho lắm.
“Thành công rồi sao?”
Mặc Linh nhẹ nhàng đáp xuống, gấp gáp hỏi hắn.
Lâm Nhất thu lại tâm tư, cười đáp: “Có lẽ đã mở được Huyền cung, nhưng hồn ấn mà sư tỷ nói ta lại không phát hiện ra”.
“Hả? Ta xem xem”.
Mặc Linh không cho phân bua, cánh tay ngọc ngà chạm vào giữa mi mày hắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng ta lập tức “nhìn thấy” tinh cung cực kì huyền diệu kia, cùng với mảnh vỡ lóe sáng chảy xuôi trong tinh cung, một lúc lâu sau mới buông ngón tay xuống, cười nói: “Quả thật đã thành công rồi, lực tinh thần của ngươi quá dồi dào, cho nên tạm thời chưa ngưng tụ thành hồn ấn. Nhưng qua một thời gian nữa, đợi đến khi ngươi quen với Huyền cung này rồi, mảnh vỡ hồn lực sẽ tự nhiên ngưng tụ thành hồn ấn, khi xưa ta cũng như vậy”.
Lâm Nhất nghe vậy thì thở phào. Nếu tốn công tốn sức mà vẫn không được gì thì đúng là bị sốc nặng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy trên cuộn tranh nhuốm máu, hoa văn Hoa Vũ rực rỡ lấp lánh, tinh tế thon mảnh, nhưng lại chứa đựng sức mạnh dồi dào đáng kinh ngạc.
Giống như một chiếc lông vũ, lại giống như một mũi tên xé trời không, mũi nhọn vô tận, sắc bén kinh người.
“Chúc mừng, xem như ngươi đã chính thức trở thành Huyền sư tam phẩm, từ nay về sau, e rằng ta không còn gì để dạy ngươi nữa”.
Mặc Linh lùi về phía sau, quan sát Lâm Nhất, khẽ giọng nói.
Nhắc tới, Lâm Nhắc từ một người ngoài nghề trưởng thành đến hiện tại, xem như nàng ta là người đã cầm tay chỉ dẫn hắn.
“Lực tinh thần tích lũy của thằng nhóc này sao lại lớn như vậy…”
Thấy sắc trời khác thường, Mặc Linh ở bên cạnh biến sắc. Động tĩnh thế này không thua kém gì dị tượng lúc nàng ta nâng lên Huyền sư tam phẩm.
Đừng xem thường dị tượng chỉ sánh ngang với Mặc Linh.
Phải biết rằng Mặc Linh dành hầu hết thời gian cho việc phát triển linh văn. Bây giờ, trình độ linh văn của nàng ta, trên khắp thư viện Thiên Phủ ngoại trừ một vài trưởng lão, không ai có thể mạnh hơn nàng ta.
Nội tình thiên phú của nàng ta từ nhỏ đã bắt đầu tích lũy, kiếm khách nửa đường đổi nghề như Lâm Nhất không thể so sánh được.
Nhưng dị tượng trước mắt lại thực sự xuất hiện, trong lòng Mặc Linh kinh ngạc thế nào không cần nói cũng biết.
Tùy theo làn sóng lực tinh thần mạnh mẽ ở quanh người, vào lúc này hai mắt hiện tơ máu của Lâm Nhất lại vô cùng dịu dàng, vô cùng sáng ngời.
Thiếu niên cầm bút linh văn, hai mắt nhìn chằm chằm cuộn tranh trống, mỗi một đường nét đều giống như cổ thụ tùng bách, vững vàng hạ xuống.
Đường nét vừa rồi có chút lỏng lẻo dần dần ngưng tụ trở lại.
Khi hoa văn Hỏa Vũ tam phẩm được Lâm Nhất vẽ xong nét cuối cùng, vòng xoáy tinh thần trong đầu hắn đã dồn nén tới cực hạn, lập tức bùng nổ ngay thời khắc hắn đặt bút xuống. Một không gian vô cùng huyền diệu mở ra, vô số mảnh vỡ lấp lánh chảy xuôi.
Mảnh vỡ lấp lánh đó chiếu sáng cả không gian rực rỡ như tinh cung.
Đây là Huyền cung sao?
Lâm Nhất nghi hoặc, không dám chắc cho lắm.
“Thành công rồi sao?”
Mặc Linh nhẹ nhàng đáp xuống, gấp gáp hỏi hắn.
Lâm Nhất thu lại tâm tư, cười đáp: “Có lẽ đã mở được Huyền cung, nhưng hồn ấn mà sư tỷ nói ta lại không phát hiện ra”.
“Hả? Ta xem xem”.
Mặc Linh không cho phân bua, cánh tay ngọc ngà chạm vào giữa mi mày hắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng ta lập tức “nhìn thấy” tinh cung cực kì huyền diệu kia, cùng với mảnh vỡ lóe sáng chảy xuôi trong tinh cung, một lúc lâu sau mới buông ngón tay xuống, cười nói: “Quả thật đã thành công rồi, lực tinh thần của ngươi quá dồi dào, cho nên tạm thời chưa ngưng tụ thành hồn ấn. Nhưng qua một thời gian nữa, đợi đến khi ngươi quen với Huyền cung này rồi, mảnh vỡ hồn lực sẽ tự nhiên ngưng tụ thành hồn ấn, khi xưa ta cũng như vậy”.
Lâm Nhất nghe vậy thì thở phào. Nếu tốn công tốn sức mà vẫn không được gì thì đúng là bị sốc nặng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy trên cuộn tranh nhuốm máu, hoa văn Hoa Vũ rực rỡ lấp lánh, tinh tế thon mảnh, nhưng lại chứa đựng sức mạnh dồi dào đáng kinh ngạc.
Giống như một chiếc lông vũ, lại giống như một mũi tên xé trời không, mũi nhọn vô tận, sắc bén kinh người.
“Chúc mừng, xem như ngươi đã chính thức trở thành Huyền sư tam phẩm, từ nay về sau, e rằng ta không còn gì để dạy ngươi nữa”.
Mặc Linh lùi về phía sau, quan sát Lâm Nhất, khẽ giọng nói.
Nhắc tới, Lâm Nhắc từ một người ngoài nghề trưởng thành đến hiện tại, xem như nàng ta là người đã cầm tay chỉ dẫn hắn.