*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái sau còn dễ nói, dù sao cũng có thể xem như chiến lợi phẩm, nhưng hai trăm viên đan Tinh Thần này thì hơi quý giá.
Bản thân hắn ta cũng chỉ mới có hơn bốn trăm viên đan Tinh Thần, còn là may mắn và khó khăn lắm mới tích góp được, bỏ ra nhiều như thế trong khoảng thời gian ngắn thật sự là rất xót.
Nhưng nghĩ đến truyền thừa trong Thương Long Cấm Giới, chỉ cần có thể lấy được yêu đan Vương Giả của Kim Ti Ma Viên này cũng có thể xem là một vật có giá trị!
Ô Mạc không để tâm đến hai người, nghỉ ngơi một lát rồi tiến lên, Đạo Binh gậy sắt của hắn ta còn đang cắm trong đầu Kim Ti Ma Viên chưa lấy ra.
Vụt!
Nhưng hắn ta vừa tiến lên một bước, trên bầu trời chợt có lưu quang chói mắt lướt qua với tốc độ đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
Nơi lưu quang đi qua có bão táp cuộn trào, tiếng rồng gầm thét, dị tượng như thế khiến mọi người đều kinh ngạc, rung động không thôi.
Đến khi lưu quang rơi xuống, một uy áp vô cùng lớn kèm theo gió lốc sắc bén như lưỡi kiếm xuất hiện, sắc mặt ba người Mặc Diễm thay đổi, theo bản năng giơ tay chắn trước mặt.
Vù!
Uy thế kéo đến thật sự quá bất ngờ, cũng may thực lực của ba người Mặc Diễm đều mạnh đến mức đáng sợ, nhưng dù thế, bọn họ vẫn bị đẩy lùi tận mấy bước mới có thể đứng vững.
Khi sóng gió tan đi, lưu quang không còn.
Ba người tập trung nhìn lại, trước thi thể của Kim Ti Ma Viên có một hộp kiếm cổ xưa đứng thẳng. Trên hộp đựng kiếm giăng đầy hoa văn, phức tạp đẹp đẽ, rừng rực như lửa.
Thì ra lưu quang khi nãy là hộp đựng kiếm này bay tới.
Ba người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, một bóng người màu xanh, đầu đội mũ rộng vành chậm rãi đáp xuống.
Không cần nghĩ cũng biết, bóng người màu xanh này đương nhiên là Lâm Nhất rồi.
Hắn đã im lặng theo dõi tình hình từ lâu, bây giờ Ma Viên đã chết, đương nhiên không thể đứng nhìn Mặc Diễm lấy yêu đan đi được.
“Yêu đan của Kim Ti Ma Viên này là của ta!”
Mũ rộng vành che khuất nửa khuôn mặt của Lâm Nhất, lộ ra cảm giác thần bí.
Nhưng ngay khi nhận ra Lâm Nhất chỉ có tu vi Thiên Phách nhất trọng, ba người Mặc Diễm đều thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng đã làm ồn dẫn đến người có cảnh giới cao, cường giả trong bảng Thương Long đến đây.
Trong mắt Mặc Diễm có sát khí dâng lên, nhưng hắn ta vẫn cười bình tĩnh: “Các hạ khiến người khác khó chịu quá đấy, Kim Ti Ma Viên này là do chúng ta vất vả săn giết mới có được.”
Trong mắt Mục Tử Dịch lại lỗ vẽ giễu cợt, một tên vô dụng chỉ có cảnh giới Thiên Phách nhất trọng lại dám đến cướp đồ của bọn họ.
Có phải đầu óc có vấn đề rồi không!
“Một con kiến cũng dám đến đây phách lối, chán sống rồi à?”
Hai tinh nhuệ Thiên Phách nhị trọng của giới vực Liệt Dương ở phía sau hừu lạnh, nhanh chóng xông lên tấn công Lâm Nhất đang đứng trên hộp đựng kiếm.
Nhân vật thế này, đương nhiên không đến lượt sư huynh Mặc Diễm ra tay, làm thế chỉ bẩn tay bọn họ.
Ba người Mặc Diễm cười tươi, cũng không ngăn cản.
Phụt!
Nụ cười trên mặt ba người nhóm Mặc Diễm còn chưa biến mất, hai người ở giữa không trung kia đã phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài.
Bọn họ hoàn toàn không thấy rõ Lâm Nhất trên hộp đứng kiếm có động tác gì, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người mà thôi. Kiếm ý thông thiên trong mắt hắn chợt loé lên rồi biến mất, lúc này, hai người đều cảm nhận được cảm giác đáng sợ đang kéo đến.
Vụt!
Sắc mặt mấy người nhóm Mặc Diễm lần lượt thay đổi, trong mắt mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ và nặng nề chưa từng có.
“Rốt cuộc các hạ là ai?” Ánh mắt Mặc Diễm trở nên chăm chú, hắn ta trầm giọng hỏi.
Nhân vật như thế, chắc chắn không thể là vô danh tiểu tốt được.
Lâm Nhất đứng trên hộp đựng kiếm cởi mũ xuống, sau đó vung tay, để lộ khuôn mặt có khí chất anh tuấn tựa yêu tinh.
Vụt!
Mũ rộng vành bay đi, chém đôi hai người còn chưa kịp rơi xuống đất như chém cỏ.
Lâm Nhất giơ tay đón lấy mũ bay ngược về, nâng mắt cười nói: “Lâm Nhất, công tử Táng Hoa, đều là ta”.
Cái sau còn dễ nói, dù sao cũng có thể xem như chiến lợi phẩm, nhưng hai trăm viên đan Tinh Thần này thì hơi quý giá.
Bản thân hắn ta cũng chỉ mới có hơn bốn trăm viên đan Tinh Thần, còn là may mắn và khó khăn lắm mới tích góp được, bỏ ra nhiều như thế trong khoảng thời gian ngắn thật sự là rất xót.
Nhưng nghĩ đến truyền thừa trong Thương Long Cấm Giới, chỉ cần có thể lấy được yêu đan Vương Giả của Kim Ti Ma Viên này cũng có thể xem là một vật có giá trị!
Ô Mạc không để tâm đến hai người, nghỉ ngơi một lát rồi tiến lên, Đạo Binh gậy sắt của hắn ta còn đang cắm trong đầu Kim Ti Ma Viên chưa lấy ra.
Vụt!
Nhưng hắn ta vừa tiến lên một bước, trên bầu trời chợt có lưu quang chói mắt lướt qua với tốc độ đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
Nơi lưu quang đi qua có bão táp cuộn trào, tiếng rồng gầm thét, dị tượng như thế khiến mọi người đều kinh ngạc, rung động không thôi.
Đến khi lưu quang rơi xuống, một uy áp vô cùng lớn kèm theo gió lốc sắc bén như lưỡi kiếm xuất hiện, sắc mặt ba người Mặc Diễm thay đổi, theo bản năng giơ tay chắn trước mặt.
Vù!
Uy thế kéo đến thật sự quá bất ngờ, cũng may thực lực của ba người Mặc Diễm đều mạnh đến mức đáng sợ, nhưng dù thế, bọn họ vẫn bị đẩy lùi tận mấy bước mới có thể đứng vững.
Khi sóng gió tan đi, lưu quang không còn.
Ba người tập trung nhìn lại, trước thi thể của Kim Ti Ma Viên có một hộp kiếm cổ xưa đứng thẳng. Trên hộp đựng kiếm giăng đầy hoa văn, phức tạp đẹp đẽ, rừng rực như lửa.
Thì ra lưu quang khi nãy là hộp đựng kiếm này bay tới.
Ba người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, một bóng người màu xanh, đầu đội mũ rộng vành chậm rãi đáp xuống.
Không cần nghĩ cũng biết, bóng người màu xanh này đương nhiên là Lâm Nhất rồi.
Hắn đã im lặng theo dõi tình hình từ lâu, bây giờ Ma Viên đã chết, đương nhiên không thể đứng nhìn Mặc Diễm lấy yêu đan đi được.
“Yêu đan của Kim Ti Ma Viên này là của ta!”
Mũ rộng vành che khuất nửa khuôn mặt của Lâm Nhất, lộ ra cảm giác thần bí.
Nhưng ngay khi nhận ra Lâm Nhất chỉ có tu vi Thiên Phách nhất trọng, ba người Mặc Diễm đều thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng đã làm ồn dẫn đến người có cảnh giới cao, cường giả trong bảng Thương Long đến đây.
Trong mắt Mặc Diễm có sát khí dâng lên, nhưng hắn ta vẫn cười bình tĩnh: “Các hạ khiến người khác khó chịu quá đấy, Kim Ti Ma Viên này là do chúng ta vất vả săn giết mới có được.”
Trong mắt Mục Tử Dịch lại lỗ vẽ giễu cợt, một tên vô dụng chỉ có cảnh giới Thiên Phách nhất trọng lại dám đến cướp đồ của bọn họ.
Có phải đầu óc có vấn đề rồi không!
“Một con kiến cũng dám đến đây phách lối, chán sống rồi à?”
Hai tinh nhuệ Thiên Phách nhị trọng của giới vực Liệt Dương ở phía sau hừu lạnh, nhanh chóng xông lên tấn công Lâm Nhất đang đứng trên hộp đựng kiếm.
Nhân vật thế này, đương nhiên không đến lượt sư huynh Mặc Diễm ra tay, làm thế chỉ bẩn tay bọn họ.
Ba người Mặc Diễm cười tươi, cũng không ngăn cản.
Phụt!
Nụ cười trên mặt ba người nhóm Mặc Diễm còn chưa biến mất, hai người ở giữa không trung kia đã phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài.
Bọn họ hoàn toàn không thấy rõ Lâm Nhất trên hộp đứng kiếm có động tác gì, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người mà thôi. Kiếm ý thông thiên trong mắt hắn chợt loé lên rồi biến mất, lúc này, hai người đều cảm nhận được cảm giác đáng sợ đang kéo đến.
Vụt!
Sắc mặt mấy người nhóm Mặc Diễm lần lượt thay đổi, trong mắt mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ và nặng nề chưa từng có.
“Rốt cuộc các hạ là ai?” Ánh mắt Mặc Diễm trở nên chăm chú, hắn ta trầm giọng hỏi.
Nhân vật như thế, chắc chắn không thể là vô danh tiểu tốt được.
Lâm Nhất đứng trên hộp đựng kiếm cởi mũ xuống, sau đó vung tay, để lộ khuôn mặt có khí chất anh tuấn tựa yêu tinh.
Vụt!
Mũ rộng vành bay đi, chém đôi hai người còn chưa kịp rơi xuống đất như chém cỏ.
Lâm Nhất giơ tay đón lấy mũ bay ngược về, nâng mắt cười nói: “Lâm Nhất, công tử Táng Hoa, đều là ta”.