*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Nhất đã nổi tiếng từ lâu, hắn đã chứng minh được thực lực của mình trong trận phong ba từ hôn lễ của đại hoàng tử. Chỉ là trước đó vì tự đoạn huyền mạch nên rất nhiều người đánh giá thấp thực lực của hắn.
Còn Thông Nguyên vốn là đệ tử của Huyền Thiên Tông, địa vị khá cao. Chẳng qua là Diệp Phong nổi danh lẫy lừng trong tông môn, còn Thông Nguyên thì khổ luyện ở núi sau, người ngoài rất ít biết đến.
Nhưng dù thế nào…
Cả hai đều rất lợi hại, đều chứng minh được thực lực của mình ở vòng đấu bảng này, vượt xa dự đoán của mọi người.
Đặc biệt là cả hai đều thi triển Long Hổ Quyền nên càng khiến mọi người mong đợi hơn.
Thông Nguyên mặc áo tăng đứng trên chiến đài hơi nhíu mày, vẻ mặt có phần khó coi, cảm thấy Lâm Nhất hơi coi thường mình.
Một đệ tử ngoại tông đối mặt với mình mà vẫn dám sử dụng Long Hổ Quyền.
Lên đài, hắn ta sẽ cho Lâm Nhất một bạt tai.
“Lâm Nhất, ngươi coi thường Thông Nguyên ta hay là coi thường Huyền Thiên Tông ta hả?”
Một tia tức giận hiện lên trong mắt Thông Nguyên, hắn ta nói tiếp: “Rút kiếm của ngươi ra đi, hôm nay dù thua dưới Thuỷ Nguyệt kiếm pháp đã đạt Hoá Cảnh của ngươi thì Thông Nguyên ta cũng thua tâm phục khẩu phục!”
“Xin lỗi, ta chưa định dùng kiếm”.
Lâm Nhất muốn giải thích rằng mình không coi thường đối phương.
Mà ngược lại, hắn vì cảm thấy Long Hổ Quyền của đối phương thực sự xuất sắc nên mới có ý dùng Long Hổ Quyền ứng chiến.
Hắn muốn kiểm chứng xem Long Hổ Quyền của mình đã đạt đến cảnh giới nào, còn cần bổ sung cải thiện chỗ nào.
Nhưng suy đi nghĩ lại, hắn cảm thấy có một số điều không thể giải thích rõ ràng nên không nói nhiều nữa.
Hơn nữa người khác nghĩ thế nào liên quan gì đến Lâm Nhất này?
“Ngông cuồng!”
Lời nói của Lâm Nhất hoàn toàn chọc giận Thông Nguyên, hắn ta tức giận trừng mắt nhìn, khí thế toàn thân bộc phát.
Rắc rắc!
Những tiếng nổ lanh lảnh phát ra từ cơ thể hắn ta, cơ thể hắn ta vốn đã cao lớn giờ đây lại phình to hơn, trở nên cực kỳ vạm vỡ. Cơ bắp lộ ra ngoài, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng kim loại.
Như sơn son thếp vàng, như tượng điêu khắc bằng vàng, toát ra Phật uy đáng sợ.
“Lâm Nhất, ngươi không định giải thích à?”
Thông Nguyên lãnh đạm nhìn đối phương.
“Lâm mỗ ta làm gì cần phải giải thích với ngươi sao?”
Trong mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ mệt mỏi, hắn nhẹ giọng đáp.
“Được, vậy thì đi chết đi!”
Trong cơn thịnh nộ, Thông Nguyên chắp hai tay đặt trước ngực, sau lưng hắn ta đột nhiên phóng ra một luồng Phật quang, ở chính giữa Phật quang có chữ “vạn” Phật ấn không ngừng xoay chuyển.
Lâm Nhất đã nổi tiếng từ lâu, hắn đã chứng minh được thực lực của mình trong trận phong ba từ hôn lễ của đại hoàng tử. Chỉ là trước đó vì tự đoạn huyền mạch nên rất nhiều người đánh giá thấp thực lực của hắn.
Còn Thông Nguyên vốn là đệ tử của Huyền Thiên Tông, địa vị khá cao. Chẳng qua là Diệp Phong nổi danh lẫy lừng trong tông môn, còn Thông Nguyên thì khổ luyện ở núi sau, người ngoài rất ít biết đến.
Nhưng dù thế nào…
Cả hai đều rất lợi hại, đều chứng minh được thực lực của mình ở vòng đấu bảng này, vượt xa dự đoán của mọi người.
Đặc biệt là cả hai đều thi triển Long Hổ Quyền nên càng khiến mọi người mong đợi hơn.
Thông Nguyên mặc áo tăng đứng trên chiến đài hơi nhíu mày, vẻ mặt có phần khó coi, cảm thấy Lâm Nhất hơi coi thường mình.
Một đệ tử ngoại tông đối mặt với mình mà vẫn dám sử dụng Long Hổ Quyền.
Lên đài, hắn ta sẽ cho Lâm Nhất một bạt tai.
“Lâm Nhất, ngươi coi thường Thông Nguyên ta hay là coi thường Huyền Thiên Tông ta hả?”
Một tia tức giận hiện lên trong mắt Thông Nguyên, hắn ta nói tiếp: “Rút kiếm của ngươi ra đi, hôm nay dù thua dưới Thuỷ Nguyệt kiếm pháp đã đạt Hoá Cảnh của ngươi thì Thông Nguyên ta cũng thua tâm phục khẩu phục!”
“Xin lỗi, ta chưa định dùng kiếm”.
Lâm Nhất muốn giải thích rằng mình không coi thường đối phương.
Mà ngược lại, hắn vì cảm thấy Long Hổ Quyền của đối phương thực sự xuất sắc nên mới có ý dùng Long Hổ Quyền ứng chiến.
Hắn muốn kiểm chứng xem Long Hổ Quyền của mình đã đạt đến cảnh giới nào, còn cần bổ sung cải thiện chỗ nào.
Nhưng suy đi nghĩ lại, hắn cảm thấy có một số điều không thể giải thích rõ ràng nên không nói nhiều nữa.
Hơn nữa người khác nghĩ thế nào liên quan gì đến Lâm Nhất này?
“Ngông cuồng!”
Lời nói của Lâm Nhất hoàn toàn chọc giận Thông Nguyên, hắn ta tức giận trừng mắt nhìn, khí thế toàn thân bộc phát.
Rắc rắc!
Những tiếng nổ lanh lảnh phát ra từ cơ thể hắn ta, cơ thể hắn ta vốn đã cao lớn giờ đây lại phình to hơn, trở nên cực kỳ vạm vỡ. Cơ bắp lộ ra ngoài, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng kim loại.
Như sơn son thếp vàng, như tượng điêu khắc bằng vàng, toát ra Phật uy đáng sợ.
“Lâm Nhất, ngươi không định giải thích à?”
Thông Nguyên lãnh đạm nhìn đối phương.
“Lâm mỗ ta làm gì cần phải giải thích với ngươi sao?”
Trong mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ mệt mỏi, hắn nhẹ giọng đáp.
“Được, vậy thì đi chết đi!”
Trong cơn thịnh nộ, Thông Nguyên chắp hai tay đặt trước ngực, sau lưng hắn ta đột nhiên phóng ra một luồng Phật quang, ở chính giữa Phật quang có chữ “vạn” Phật ấn không ngừng xoay chuyển.