*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, khi nhìn thấy luồng sát khí này, họ lập tức biến sắc mặt.
“Trời ạ, tại sao sát khí này lại kinh khủng như vậy, vừa nhìn đã không thể nhúc nhích”.
“Thật đáng sợ, rốt cuộc hắn đã ngưng tụ sát khí này bằng cách nào?”
“Là Thất Sát Quyền!”
Những tiếng thán phục liên tục vang lên trên hồ Huyền Âm, tiền bối Đường Du và Du Mộc trưởng lão trên đài cao ở phía xa cũng vô cùng kinh ngạc.
“Phật Môn Thất Sát Ấn... Tiểu tử này còn có thiên phú này ư?”
Ông lão tóc trắng đứng trước mặt hai người cũng hết sức ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười suy tư.
Vào lúc này, tay trái Lâm Nhất kết thành Phật Môn Thất Sát Ấn.
Khi thủ ấn được ngưng kết, tâm trí hắn tiến vào trạng thái biến ảo khôn lường, nhưng sát khí trên người hắn lại tăng lên gấp bảy lần rồi điên cuồng phóng ra.
Trong linh trụ Hoả Diễm, nơi hắn đứng có sát khí sôi trào mãnh liệt. Loại sát khí ấy như có thực thể, khiến cả vùng trời phủ một màu đỏ thẫm như thể có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.
Luồng sát khí ấy chiếu xuyên qua cột lửa sáng, không ít người trên hồ Huyền Âm lập tức cảm thấy khó thở, ngay cả mười đệ tử nòng cốt đứng đầu ở phía xa kia cũng trở nên nghiêm túc.
Dù cho họ đối mặt trực tiếp với sát khí này thì có lẽ cũng sẽ chịu áp lực rất lớn.
Phật Môn Thất Sát Ấn!
Suốt một trăm năm qua vẫn chưa có ai tu luyện thành công quyền pháp cấm kỵ nổi tiếng nguy hiểm của thư viện Thiên Phủ này, thế mà hôm nay nó lại xuất hiện trong tay một người ngoài.
Điều này đối với các nhân tài thư viện như họ phải nói là khá mỉa mai.
“Thật đáng sợ, người này đúng là yêu nghiệt, ngay cả Thất Sát Ấn mà cũng có thể ngưng kết được. Công tử Táng Hoa quả nhiên danh bất hư truyền”.
Rất nhiều người nhận ra Thất Sát Ấn đều thầm thán phục, cảm thấy hơi tự ti.
Tiểu tử này đã không làm mình thất vọng.
Đôi mắt long lanh như viên ngọc quý của Mặc Linh khẽ chớp, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên tạo thành ý cười quyến rũ.
Cách đó không xa, vẻ mặt Mai Tử Viêm rất khó coi.
Trước ánh mắt bao người, Dương Hùng thi triển thần uy, bừng bừng khí thế từ trên không trung lao xuống, hắn ta kinh ngạc nhìn sát khí không ngừng tăng vọt quanh người Lâm Nhất.
“Phật Môn Thất Sát Ấn? Nhưng ngày hôm nay, Thất Sát Ấn này cũng không cứu được ngươi đâu!”
Dương Hùng khịt mũi, hơi bất ngờ khi Lâm Nhất thi triển Thất Sát Ấn, nhưng lúc này tên đã lên dây, hắn ta đã không còn đường lui.
Dù công pháp cấm kỵ này có mạnh đến đâu thì đối phương cũng chỉ mới có tu vi vừa đột phá cảnh giới Âm Huyền đại thành, chưa chắc có thể bộc phát uy lực quá mạnh, hắn ta vẫn còn cơ hội.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, khi nhìn thấy luồng sát khí này, họ lập tức biến sắc mặt.
“Trời ạ, tại sao sát khí này lại kinh khủng như vậy, vừa nhìn đã không thể nhúc nhích”.
“Thật đáng sợ, rốt cuộc hắn đã ngưng tụ sát khí này bằng cách nào?”
“Là Thất Sát Quyền!”
Những tiếng thán phục liên tục vang lên trên hồ Huyền Âm, tiền bối Đường Du và Du Mộc trưởng lão trên đài cao ở phía xa cũng vô cùng kinh ngạc.
“Phật Môn Thất Sát Ấn... Tiểu tử này còn có thiên phú này ư?”
Ông lão tóc trắng đứng trước mặt hai người cũng hết sức ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười suy tư.
Vào lúc này, tay trái Lâm Nhất kết thành Phật Môn Thất Sát Ấn.
Khi thủ ấn được ngưng kết, tâm trí hắn tiến vào trạng thái biến ảo khôn lường, nhưng sát khí trên người hắn lại tăng lên gấp bảy lần rồi điên cuồng phóng ra.
Trong linh trụ Hoả Diễm, nơi hắn đứng có sát khí sôi trào mãnh liệt. Loại sát khí ấy như có thực thể, khiến cả vùng trời phủ một màu đỏ thẫm như thể có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.
Luồng sát khí ấy chiếu xuyên qua cột lửa sáng, không ít người trên hồ Huyền Âm lập tức cảm thấy khó thở, ngay cả mười đệ tử nòng cốt đứng đầu ở phía xa kia cũng trở nên nghiêm túc.
Dù cho họ đối mặt trực tiếp với sát khí này thì có lẽ cũng sẽ chịu áp lực rất lớn.
Phật Môn Thất Sát Ấn!
Suốt một trăm năm qua vẫn chưa có ai tu luyện thành công quyền pháp cấm kỵ nổi tiếng nguy hiểm của thư viện Thiên Phủ này, thế mà hôm nay nó lại xuất hiện trong tay một người ngoài.
Điều này đối với các nhân tài thư viện như họ phải nói là khá mỉa mai.
“Thật đáng sợ, người này đúng là yêu nghiệt, ngay cả Thất Sát Ấn mà cũng có thể ngưng kết được. Công tử Táng Hoa quả nhiên danh bất hư truyền”.
Rất nhiều người nhận ra Thất Sát Ấn đều thầm thán phục, cảm thấy hơi tự ti.
Tiểu tử này đã không làm mình thất vọng.
Đôi mắt long lanh như viên ngọc quý của Mặc Linh khẽ chớp, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên tạo thành ý cười quyến rũ.
Cách đó không xa, vẻ mặt Mai Tử Viêm rất khó coi.
Trước ánh mắt bao người, Dương Hùng thi triển thần uy, bừng bừng khí thế từ trên không trung lao xuống, hắn ta kinh ngạc nhìn sát khí không ngừng tăng vọt quanh người Lâm Nhất.
“Phật Môn Thất Sát Ấn? Nhưng ngày hôm nay, Thất Sát Ấn này cũng không cứu được ngươi đâu!”
Dương Hùng khịt mũi, hơi bất ngờ khi Lâm Nhất thi triển Thất Sát Ấn, nhưng lúc này tên đã lên dây, hắn ta đã không còn đường lui.
Dù công pháp cấm kỵ này có mạnh đến đâu thì đối phương cũng chỉ mới có tu vi vừa đột phá cảnh giới Âm Huyền đại thành, chưa chắc có thể bộc phát uy lực quá mạnh, hắn ta vẫn còn cơ hội.