Một lúc sau, Lâm Nhất nhìn chằm chằm áp lực của trận Tinh Khung Khóa Long, miễn cưỡng thi triển ra những tàn ảnh.
Trông như đang tránh đông né tây hơi chật vật, nhưng đao quang do ma sát ngưng tụ đó vẫn không thể chạm vào hắn. Đợi đến khi đao quang của đối phương tan biến, trong mắt Lâm Nhất lập tức tỏa ra phong mang sắc bén, mượn lực tay phải tung người, sau đó dùng tốc độ kinh người phóng tới như kiếm bén.
“Ma Quang Long Giáp!”
Đồng tử Từ Khuyết co rụt lại, hai tay đan chéo trước ngực, ma khí toàn thân ngưng luyện thành giáp.
Keng!
Lâm Nhất siết chặt nắm đấm, đánh mạnh vào hai cánh tay hắn ta, bùng phát tiếng động chói tai. Nhưng Từ Khuyết đã nuốt đan Ma Sát, Ma Quang Long Giáp lại mạnh hơn trước kia rất nhiều, chỉ bị đánh bay đi, không hề bị thương thực chất.
Ầm ầm!
Vừa mới đánh lùi Từ Khuyết, Mặc Diễm và Liễu Mộ đã đồng thời giết tới, mỗi người đánh ra một chiêu.
Dù Lâm Nhất phản ứng nhanh như chớp vẫn bị đánh bay ra xa. Trong lúc bay ngược đi, người hắn lại bị mấy dây xích lướt ngang tới quất trúng, nhất thời vô cùng nguy hiểm.
Cảnh tượng ấy lọt vào mắt người khác, vẻ mặt họ đều thay đổi rất nhiều.
Xem ra đám người Liễu Mộ đã quyết tâm giết Lâm Nhất trong trận Tinh Khung Khóa Long này. Ba người sử dụng át chủ bài, kết hợp với trận Tinh Khung Khóa Long do mười viên yêu đan bố trí thực sự rất khó đối phó.
Lâm Nhất có thể kiên trì lâu như vậy, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể phản kích đã khiến người ta không ngờ tới.
Ầm!
Lại một tiếng động lớn vang lên, Huyết Giáp Ma Thần sau lưng Liễu Mộ vung quyền mang khổng lồ tựa như ngọn núi đánh mạnh lên người Lâm Nhất.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Tiếng nổ vang lên, đó là kiếm uy của Lâm Nhất bị hạn chế, chân nguyên hộ thể đã xuất hiện vết nứt sau một quyền này.
“Lâm Nhất, ngươi còn thủ đoạn gì thì mau lấy ra hết đi!”, Liễu Mộ thấy hắn sắp gục ngã, ngay cả chân nguyên hộ thể cũng sắp tan rã, nhất thời vui sướng không thôi, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Từ Khuyết cười nhạo: “Liễu huynh đánh giá cao hắn rồi, một kẻ phế vật giới vực cấp thấp, nếu thật sự có át chủ bài thì đã sử dụng từ lâu rồi”.
Trong mắt Mặc Diễm lóe lên sự hung tàn, lạnh lùng nói: “Lâm Nhất, đây là kết cục của việc ngươi cướp yêu đan của ta! Dù ngươi có siêu phàm thế nào, sau khi bọn ta sử dụng át chủ bài, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi. Đây chính là lòng tin của giới vực cấp cao!”
Trước kia ba người bị Lâm Nhất đánh bay, trong lòng luôn nhịn cơn tức. Bây giờ dường như đã dồn Lâm Nhất đến đường cùng, có thể nói là vô cùng sảng khoái, sự ngông cuồng và bá đạo không coi ai ra gì, kiêu ngạo tự đại của ngày thường đều hiện rõ.
“Đây chính là lòng tin của giới vực cấp cao?”
Lâm Nhất lau vết máu bên khóe miệng, trong mắt lóe lên vẻ giễu cợt: “Đúng là vô liêm sỉ, lòng tin của giới vực cấp cao là sợ đến mức nhiều người liên thủ vậy sao?”
“Hừ, ngươi bớt nhiều lời, bọn ta liên thủ cũng là đánh giá cao ngươi. Hôm nay ngươi cũng xem như chết có ý nghĩa, chết không lỗ!”, Liễu Mộ nhếch miệng cười, nhớ lại những cay đắng mà giới vực Huyết Cốt nhận lãnh từ hắn, cuối cùng cũng có thể trả lại, trong ý cười chất chứa sự lạnh lẽo sắc bén. “Vậy thì ta thật sự phải cảm ơn các ngươi đã đánh giá cao rồi!”
Trông như đang tránh đông né tây hơi chật vật, nhưng đao quang do ma sát ngưng tụ đó vẫn không thể chạm vào hắn. Đợi đến khi đao quang của đối phương tan biến, trong mắt Lâm Nhất lập tức tỏa ra phong mang sắc bén, mượn lực tay phải tung người, sau đó dùng tốc độ kinh người phóng tới như kiếm bén.
“Ma Quang Long Giáp!”
Đồng tử Từ Khuyết co rụt lại, hai tay đan chéo trước ngực, ma khí toàn thân ngưng luyện thành giáp.
Keng!
Lâm Nhất siết chặt nắm đấm, đánh mạnh vào hai cánh tay hắn ta, bùng phát tiếng động chói tai. Nhưng Từ Khuyết đã nuốt đan Ma Sát, Ma Quang Long Giáp lại mạnh hơn trước kia rất nhiều, chỉ bị đánh bay đi, không hề bị thương thực chất.
Ầm ầm!
Vừa mới đánh lùi Từ Khuyết, Mặc Diễm và Liễu Mộ đã đồng thời giết tới, mỗi người đánh ra một chiêu.
Dù Lâm Nhất phản ứng nhanh như chớp vẫn bị đánh bay ra xa. Trong lúc bay ngược đi, người hắn lại bị mấy dây xích lướt ngang tới quất trúng, nhất thời vô cùng nguy hiểm.
Cảnh tượng ấy lọt vào mắt người khác, vẻ mặt họ đều thay đổi rất nhiều.
Xem ra đám người Liễu Mộ đã quyết tâm giết Lâm Nhất trong trận Tinh Khung Khóa Long này. Ba người sử dụng át chủ bài, kết hợp với trận Tinh Khung Khóa Long do mười viên yêu đan bố trí thực sự rất khó đối phó.
Lâm Nhất có thể kiên trì lâu như vậy, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể phản kích đã khiến người ta không ngờ tới.
Ầm!
Lại một tiếng động lớn vang lên, Huyết Giáp Ma Thần sau lưng Liễu Mộ vung quyền mang khổng lồ tựa như ngọn núi đánh mạnh lên người Lâm Nhất.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Tiếng nổ vang lên, đó là kiếm uy của Lâm Nhất bị hạn chế, chân nguyên hộ thể đã xuất hiện vết nứt sau một quyền này.
“Lâm Nhất, ngươi còn thủ đoạn gì thì mau lấy ra hết đi!”, Liễu Mộ thấy hắn sắp gục ngã, ngay cả chân nguyên hộ thể cũng sắp tan rã, nhất thời vui sướng không thôi, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Từ Khuyết cười nhạo: “Liễu huynh đánh giá cao hắn rồi, một kẻ phế vật giới vực cấp thấp, nếu thật sự có át chủ bài thì đã sử dụng từ lâu rồi”.
Trong mắt Mặc Diễm lóe lên sự hung tàn, lạnh lùng nói: “Lâm Nhất, đây là kết cục của việc ngươi cướp yêu đan của ta! Dù ngươi có siêu phàm thế nào, sau khi bọn ta sử dụng át chủ bài, ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi. Đây chính là lòng tin của giới vực cấp cao!”
Trước kia ba người bị Lâm Nhất đánh bay, trong lòng luôn nhịn cơn tức. Bây giờ dường như đã dồn Lâm Nhất đến đường cùng, có thể nói là vô cùng sảng khoái, sự ngông cuồng và bá đạo không coi ai ra gì, kiêu ngạo tự đại của ngày thường đều hiện rõ.
“Đây chính là lòng tin của giới vực cấp cao?”
Lâm Nhất lau vết máu bên khóe miệng, trong mắt lóe lên vẻ giễu cợt: “Đúng là vô liêm sỉ, lòng tin của giới vực cấp cao là sợ đến mức nhiều người liên thủ vậy sao?”
“Hừ, ngươi bớt nhiều lời, bọn ta liên thủ cũng là đánh giá cao ngươi. Hôm nay ngươi cũng xem như chết có ý nghĩa, chết không lỗ!”, Liễu Mộ nhếch miệng cười, nhớ lại những cay đắng mà giới vực Huyết Cốt nhận lãnh từ hắn, cuối cùng cũng có thể trả lại, trong ý cười chất chứa sự lạnh lẽo sắc bén. “Vậy thì ta thật sự phải cảm ơn các ngươi đã đánh giá cao rồi!”