*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hít sâu một hơi, sắc mặt Lâm Nhất có vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có, đối thủ cỡ này là kẻ địch mạnh mà hắn chưa từng được gặp.
Nhưng ngay sau đó, trong mắt thiếu niên lại bừng lên sự quyết đoán, đi đến địa bàn của Tử Điện Ma Long Điểu.
Địa bàn yêu thú ngập tràn hung uy, Lâm Nhất cẩn trọng đi lại trong đó, chậm rãi đi đến một gò đất.
Phía dưới gò đất là một vùng đất hoang dã không nhìn thấy điểm cuối, trong vùng đất hoang dã có một con yêu thú to lớn dài gần trăm trượng. Con ngươi Lâm Nhất lập tức co lại, tim đập thình thịch.
Ở cuối tầm nhìn, yêu thú mang lại cảm giác uy hiếp rất lớn cho Lâm Nhất. Nếu đến gần nó, áp lực còn lớn thế nào không nghĩ cũng biết.
Đó là một con yêu thú thế nào?
Thân mình nó cao trăm trượng, thân trên có màu xanh biếc, hai đôi cánh rộng lớn giống như cánh dơi đang khép lại. Thân dưới là hai chân màu xám, giống như móng gà nhưng to gấp nghìn lần, thô to mà dày nặng, móng vuốt sắc bén lạnh lùng. Đuôi rồng dài đến mấy trăm mét, thon mảnh nhưng mạnh mẽ, trong lúc chuyển động tùy ý lại tạo nên gió lớn đầy trời ở đằng sau nó.
Trong cuồng phong, sấm vang chớp giật, dị tượng không ngừng.
Tử Điện Ma Long Điểu!
Đây chính là yêu thú cảnh giới Thiên Phách cấp bá chủ mang trong mình long huyết. Khó trách Lạc Du từng nói, chỉ một cái liếc mắt của đối phương cũng đủ để hắn phải chết.
Đụng phải tồn tại bực này vốn không thể nào phản ứng kịp, thậm chí còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì đã chết rồi. Nói khoa trương hơn chính là, có nhúc nhích được hay không cũng là một dấu hỏi lớn.
Tim Lâm Nhất đập thình thịch, hắn hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Yêu thú khổng lồ và cực kỳ đáng sợ chiếm lĩnh cả một vùng hoang vu rộng lớn, từng luồng hơi thở táo bạo lan ra, công khai biểu thị ai mới thật sự là bá chủ của nơi này.
Giờ phút này, con Tử Điện Ma Long Điểu kia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mỗi một nhịp thở của nó, trong không khí thoáng có tia lửa điện xẹt qua.
Tiến về phía trước sẽ bước vào lãnh địa của Tử Điện Ma Long Điểu, dù trong mắt nó, Lâm Nhất và ngựa Huyết Long chả khác nào sâu kiến, nhưng vẫn khiến nó phải tỉnh giấc.
Có lẽ, nó sẽ hừ mũi khinh thường rồi tiếp tục ngủ.
Cũng có thể nó sẽ nổi giận, vừa mở mắt lập tức phát ra công kích.
Không ai dám đánh cược cho khả năng này. Đương nhiên, Lâm Nhất cũng thế. Hắn lấy ra một cái bình ngọc, trong bình đựng một loại thuốc giúp che giấu khí tức, có thể khiến Tử Điện Ma Long Điểu tạm thời không phát hiện ra hắn.
Nhưng thứ thuốc này có rất nhiều khuyết điểm.
Không thể đến quá gần, cảm xúc không được dao động quá lớn, không được hô hấp, càng không được để lộ một chút sát ý nào.
Hít sâu một hơi, sắc mặt Lâm Nhất có vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có, đối thủ cỡ này là kẻ địch mạnh mà hắn chưa từng được gặp.
Nhưng ngay sau đó, trong mắt thiếu niên lại bừng lên sự quyết đoán, đi đến địa bàn của Tử Điện Ma Long Điểu.
Địa bàn yêu thú ngập tràn hung uy, Lâm Nhất cẩn trọng đi lại trong đó, chậm rãi đi đến một gò đất.
Phía dưới gò đất là một vùng đất hoang dã không nhìn thấy điểm cuối, trong vùng đất hoang dã có một con yêu thú to lớn dài gần trăm trượng. Con ngươi Lâm Nhất lập tức co lại, tim đập thình thịch.
Ở cuối tầm nhìn, yêu thú mang lại cảm giác uy hiếp rất lớn cho Lâm Nhất. Nếu đến gần nó, áp lực còn lớn thế nào không nghĩ cũng biết.
Đó là một con yêu thú thế nào?
Thân mình nó cao trăm trượng, thân trên có màu xanh biếc, hai đôi cánh rộng lớn giống như cánh dơi đang khép lại. Thân dưới là hai chân màu xám, giống như móng gà nhưng to gấp nghìn lần, thô to mà dày nặng, móng vuốt sắc bén lạnh lùng. Đuôi rồng dài đến mấy trăm mét, thon mảnh nhưng mạnh mẽ, trong lúc chuyển động tùy ý lại tạo nên gió lớn đầy trời ở đằng sau nó.
Trong cuồng phong, sấm vang chớp giật, dị tượng không ngừng.
Tử Điện Ma Long Điểu!
Đây chính là yêu thú cảnh giới Thiên Phách cấp bá chủ mang trong mình long huyết. Khó trách Lạc Du từng nói, chỉ một cái liếc mắt của đối phương cũng đủ để hắn phải chết.
Đụng phải tồn tại bực này vốn không thể nào phản ứng kịp, thậm chí còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì đã chết rồi. Nói khoa trương hơn chính là, có nhúc nhích được hay không cũng là một dấu hỏi lớn.
Tim Lâm Nhất đập thình thịch, hắn hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Yêu thú khổng lồ và cực kỳ đáng sợ chiếm lĩnh cả một vùng hoang vu rộng lớn, từng luồng hơi thở táo bạo lan ra, công khai biểu thị ai mới thật sự là bá chủ của nơi này.
Giờ phút này, con Tử Điện Ma Long Điểu kia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mỗi một nhịp thở của nó, trong không khí thoáng có tia lửa điện xẹt qua.
Tiến về phía trước sẽ bước vào lãnh địa của Tử Điện Ma Long Điểu, dù trong mắt nó, Lâm Nhất và ngựa Huyết Long chả khác nào sâu kiến, nhưng vẫn khiến nó phải tỉnh giấc.
Có lẽ, nó sẽ hừ mũi khinh thường rồi tiếp tục ngủ.
Cũng có thể nó sẽ nổi giận, vừa mở mắt lập tức phát ra công kích.
Không ai dám đánh cược cho khả năng này. Đương nhiên, Lâm Nhất cũng thế. Hắn lấy ra một cái bình ngọc, trong bình đựng một loại thuốc giúp che giấu khí tức, có thể khiến Tử Điện Ma Long Điểu tạm thời không phát hiện ra hắn.
Nhưng thứ thuốc này có rất nhiều khuyết điểm.
Không thể đến quá gần, cảm xúc không được dao động quá lớn, không được hô hấp, càng không được để lộ một chút sát ý nào.