*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trưởng lão chấp kiếm nhìn xung quanh, trầm giọng ra lệnh.
Đường Thông, Hân Tuyệt, Hân Nghiên, Lâm Nhất và các đệ tử Kiếm Các tập hợp, ngồi dựa vào cây cổ thụ nghỉ ngơi.
“Chuyến đi lần này thật nhiều sóng gió”.
Vương Tranh thở dài, sơn mạch Tịch Diệt vốn tiềm tàng vô vàn nguy hiểm, không ngờ nguy hiểm nhất luôn là đồng loại của mình.
Hắn ta nói ra tiếng lòng của mọi người, lúc này họ chỉ muốn trở lại tông môn càng sớm càng tốt.
“Nhưng chắc chắn đám người này không ngờ trong tình thế cùng đường có thể giúp người ta đột phá dễ hơn, Hân Tuyệt sư huynh nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, Bát công tử nhất định sẽ có sự thay đổi về người!”
Đường Thông cười nói, mấy người khác cũng cười theo, lên tiếng chúc mừng.
Hiện nay đế quốc Đại Tần vẫn chưa có ai nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, ít nhất ngoài mặt là vậy.
Lâm Nhất nắm giữ kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên đã mạnh như vậy, Hân Tuyệt nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh, không ai biết y sẽ đáng sợ đến mức nào.
Y nhất định sẽ toả sáng trong Long Môn cuối năm nay!
Nghĩ vậy, tâm trạng mọi người đều trở nên hưng phấn.
Hân Tuyệt mỉm cười, không đáp lại, chỉ bình tĩnh nhìn mọi người.
“Đại ca, trên trán huynh có vết bẩn kìa”.
Hân Nghiên nhìn Hân Tuyệt, cười bảo.
“Muội lau giúp ta đi”.
Hân Tuyệt cười.
“Từng này tuổi đầu mà còn đòi muội giúp, huynh không thấy ngượng à? Thôi được, một lần thôi đấy, huynh đừng nhúc nhích”.
Hân Nghiên nói đùa, lấy khăn tay lau giúp: “Hì hì, sạch rồi nhé”.
Cô cười tươi như hoa, nhưng khi nhìn vào chiếc khăn tay, mặt cô lập tức biến sắc.
Thứ bị lau đi không phải vết bẩn mà là máu, tuy nó rất mờ, nhưng lại vô cùng nổi bật trên chiếc khăn tay trắng tinh.
Lúc đầu cô tưởng là máu của người khác, nhưng khi ngẩng đầu lên, trên ấn đường Hân Tuyệt lại có vết máu.
Cô vội vàng lau đi lau lại, nhưng dù thế nào vẫn không thể lau sạch.
Hành động khác thường này lập tức khiến những người khác biến sắc.
Lâm Nhất đang nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt ra, trong lòng nghĩ đến một khả năng nào đó, sắc mặt chợt thay đổi.
“Đừng lau nữa”.
Hân Tuyệt giữ chặt tay Hân Nghiên, cười dịu dàng: “Nếu máu cứ muốn chảy hết thì cứ mặc nó đi, làm bẩn khăn tay của muội thì không tốt lắm”.
“Đại ca, đừng làm muội sợ...”
Trưởng lão chấp kiếm nhìn xung quanh, trầm giọng ra lệnh.
Đường Thông, Hân Tuyệt, Hân Nghiên, Lâm Nhất và các đệ tử Kiếm Các tập hợp, ngồi dựa vào cây cổ thụ nghỉ ngơi.
“Chuyến đi lần này thật nhiều sóng gió”.
Vương Tranh thở dài, sơn mạch Tịch Diệt vốn tiềm tàng vô vàn nguy hiểm, không ngờ nguy hiểm nhất luôn là đồng loại của mình.
Hắn ta nói ra tiếng lòng của mọi người, lúc này họ chỉ muốn trở lại tông môn càng sớm càng tốt.
“Nhưng chắc chắn đám người này không ngờ trong tình thế cùng đường có thể giúp người ta đột phá dễ hơn, Hân Tuyệt sư huynh nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, Bát công tử nhất định sẽ có sự thay đổi về người!”
Đường Thông cười nói, mấy người khác cũng cười theo, lên tiếng chúc mừng.
Hiện nay đế quốc Đại Tần vẫn chưa có ai nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, ít nhất ngoài mặt là vậy.
Lâm Nhất nắm giữ kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên đã mạnh như vậy, Hân Tuyệt nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh, không ai biết y sẽ đáng sợ đến mức nào.
Y nhất định sẽ toả sáng trong Long Môn cuối năm nay!
Nghĩ vậy, tâm trạng mọi người đều trở nên hưng phấn.
Hân Tuyệt mỉm cười, không đáp lại, chỉ bình tĩnh nhìn mọi người.
“Đại ca, trên trán huynh có vết bẩn kìa”.
Hân Nghiên nhìn Hân Tuyệt, cười bảo.
“Muội lau giúp ta đi”.
Hân Tuyệt cười.
“Từng này tuổi đầu mà còn đòi muội giúp, huynh không thấy ngượng à? Thôi được, một lần thôi đấy, huynh đừng nhúc nhích”.
Hân Nghiên nói đùa, lấy khăn tay lau giúp: “Hì hì, sạch rồi nhé”.
Cô cười tươi như hoa, nhưng khi nhìn vào chiếc khăn tay, mặt cô lập tức biến sắc.
Thứ bị lau đi không phải vết bẩn mà là máu, tuy nó rất mờ, nhưng lại vô cùng nổi bật trên chiếc khăn tay trắng tinh.
Lúc đầu cô tưởng là máu của người khác, nhưng khi ngẩng đầu lên, trên ấn đường Hân Tuyệt lại có vết máu.
Cô vội vàng lau đi lau lại, nhưng dù thế nào vẫn không thể lau sạch.
Hành động khác thường này lập tức khiến những người khác biến sắc.
Lâm Nhất đang nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt ra, trong lòng nghĩ đến một khả năng nào đó, sắc mặt chợt thay đổi.
“Đừng lau nữa”.
Hân Tuyệt giữ chặt tay Hân Nghiên, cười dịu dàng: “Nếu máu cứ muốn chảy hết thì cứ mặc nó đi, làm bẩn khăn tay của muội thì không tốt lắm”.
“Đại ca, đừng làm muội sợ...”