*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu là chuyện đã đưa ra quyết định thì không cần phải hối hận vì cách nghĩ của mình, ngược lại rơi vào ma chướng.
Ba ngày sau, ở quảng trường Công Đức điện của Lăng Tiêu Kiếm Các, một bóng người thu hút sự chú ý của mọi người.
“Lăng Yến sư huynh, huynh ấy trở về rồi!”
“Nghe nói Lăng Yến sư huynh vì chuẩn bị cho cuộc chiến với Lâm Nhất mà lần này đã đến rừng già Huyết Cốt làm nhiệm vụ”.
“Trông khí tức trên người Lăng Yến sư huynh hình như đã mạnh hơn tháng trước không ít”.
“Không biết nếu huynh ấy biết Lâm Nhất đã từ chối chiến thư của huynh ấy thì sẽ nghĩ thế nào?”
“Có lẽ sẽ thở phào nhẹ nhõm. Chiến tích của Lâm Nhất ở phủ công chúa rất đáng kinh ngạc. Bây giờ đã qua hai tháng, sợ là hắn còn mạnh hơn. Tuy Lăng Yến sư huynh có ưu thế về tu vi, nhưng muốn thắng e là cơ hội cũng không lớn”.
Nhiều ánh mắt dừng trên người hắn ta, Lăng Yến không hề để tâm.
Hắn ta chiếm hạng chín bảng Địa trong Lăng Tiêu Kiếm Các, ngoại trừ mười người đứng đầu bảng Thiên, hắn ta nằm trong nhóm người tỏa sáng huy hoàng nhất, đã quen với ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Nhưng khi nghe thấy Lâm Nhất đã từ chối chiến thư của hắn ta, sắc mặt hắn ta hơi biến đổi, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Không biết thật hay giả.
Với võ giả mà nói, cho dù biết rõ là không thắng nổi cũng ít có ai chọn từ chối chiến thư.
Huống hồ, hắn ta đã nói sẽ dùng thắng thua để lấy cơ hội vào Mật cảnh Ma Liên, chẳng lẽ hắn lại không quan tâm cơ hội quý giá này?
Không cần nghĩ nhiều, Lăng Yến hoàn toàn không tin.
Đúng lúc đó, một đệ tử thân thiết với hắn ta vội vàng chạy đến, đưa chiến thư tới trước mặt hắn ta, cười nói: “Sư huynh, chúc mừng huynh. Lâm Nhất tự biết mình không thắng nổi, Lạc Già Sơn đã trả lại chiến thư”.
“Tự biết mình không thắng nổi?”
Lăng Yến nhíu mày, mở chiến thư ra, chốc lát sau sắc mặt hắn ta thay đổi liên tục.
Đệ tử đưa thư không khỏi biến sắc, không biết Lăng Yến sư huynh bị làm sao. Chuyện tốt như vậy mà sao lại không thấy vui chút nào.
Bùm!
Trong lúc gã đang nghi ngờ, chân nguyên dồi dào trên người Lăng Yến lan ra, hắn ta vung tay lên.
Chiến thư nổ thành mảnh vụn trên không trung, vang vọng bốn phía, khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
“Làm vậy là muốn Lăng Tiêu Kiếm Các rộng lớn này biết Lăng Yến ta lấy lớn hiếp nhỏ, buộc hắn nhường ra cơ hội vào mật cảnh hay sao? Há có lý này!”
Trên mặt Lăng Yến thoáng qua lửa giận, sắc mặt cực kì u tối.
Sự lạnh lẽo lan tỏa, khiến người khác sợ hãi không thôi.
Trong tiếng quát lạnh, Lăng Yến thẹn quá hóa giận, gương mặt lạnh lùng, không ngoảnh đầu mà lao về phía Lạc Già Sơn.
Trong mắt những đệ tử xung quanh đầy vẻ sửng sốt, ngay sau đó lập tức trở nên phấn khởi, đuổi theo qua đó.
“Thú vị, không ngờ Lăng Yến sư huynh này lại nóng nảy như vậy!”
“Xem ra huynh ấy cực kì tự tin với thực lực của mình, hoàn toàn không nghĩ mình sẽ thua, không cần Lâm Nhất nhường cơ hội của mình ra”.
Nếu là chuyện đã đưa ra quyết định thì không cần phải hối hận vì cách nghĩ của mình, ngược lại rơi vào ma chướng.
Ba ngày sau, ở quảng trường Công Đức điện của Lăng Tiêu Kiếm Các, một bóng người thu hút sự chú ý của mọi người.
“Lăng Yến sư huynh, huynh ấy trở về rồi!”
“Nghe nói Lăng Yến sư huynh vì chuẩn bị cho cuộc chiến với Lâm Nhất mà lần này đã đến rừng già Huyết Cốt làm nhiệm vụ”.
“Trông khí tức trên người Lăng Yến sư huynh hình như đã mạnh hơn tháng trước không ít”.
“Không biết nếu huynh ấy biết Lâm Nhất đã từ chối chiến thư của huynh ấy thì sẽ nghĩ thế nào?”
“Có lẽ sẽ thở phào nhẹ nhõm. Chiến tích của Lâm Nhất ở phủ công chúa rất đáng kinh ngạc. Bây giờ đã qua hai tháng, sợ là hắn còn mạnh hơn. Tuy Lăng Yến sư huynh có ưu thế về tu vi, nhưng muốn thắng e là cơ hội cũng không lớn”.
Nhiều ánh mắt dừng trên người hắn ta, Lăng Yến không hề để tâm.
Hắn ta chiếm hạng chín bảng Địa trong Lăng Tiêu Kiếm Các, ngoại trừ mười người đứng đầu bảng Thiên, hắn ta nằm trong nhóm người tỏa sáng huy hoàng nhất, đã quen với ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Nhưng khi nghe thấy Lâm Nhất đã từ chối chiến thư của hắn ta, sắc mặt hắn ta hơi biến đổi, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Không biết thật hay giả.
Với võ giả mà nói, cho dù biết rõ là không thắng nổi cũng ít có ai chọn từ chối chiến thư.
Huống hồ, hắn ta đã nói sẽ dùng thắng thua để lấy cơ hội vào Mật cảnh Ma Liên, chẳng lẽ hắn lại không quan tâm cơ hội quý giá này?
Không cần nghĩ nhiều, Lăng Yến hoàn toàn không tin.
Đúng lúc đó, một đệ tử thân thiết với hắn ta vội vàng chạy đến, đưa chiến thư tới trước mặt hắn ta, cười nói: “Sư huynh, chúc mừng huynh. Lâm Nhất tự biết mình không thắng nổi, Lạc Già Sơn đã trả lại chiến thư”.
“Tự biết mình không thắng nổi?”
Lăng Yến nhíu mày, mở chiến thư ra, chốc lát sau sắc mặt hắn ta thay đổi liên tục.
Đệ tử đưa thư không khỏi biến sắc, không biết Lăng Yến sư huynh bị làm sao. Chuyện tốt như vậy mà sao lại không thấy vui chút nào.
Bùm!
Trong lúc gã đang nghi ngờ, chân nguyên dồi dào trên người Lăng Yến lan ra, hắn ta vung tay lên.
Chiến thư nổ thành mảnh vụn trên không trung, vang vọng bốn phía, khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
“Làm vậy là muốn Lăng Tiêu Kiếm Các rộng lớn này biết Lăng Yến ta lấy lớn hiếp nhỏ, buộc hắn nhường ra cơ hội vào mật cảnh hay sao? Há có lý này!”
Trên mặt Lăng Yến thoáng qua lửa giận, sắc mặt cực kì u tối.
Sự lạnh lẽo lan tỏa, khiến người khác sợ hãi không thôi.
Trong tiếng quát lạnh, Lăng Yến thẹn quá hóa giận, gương mặt lạnh lùng, không ngoảnh đầu mà lao về phía Lạc Già Sơn.
Trong mắt những đệ tử xung quanh đầy vẻ sửng sốt, ngay sau đó lập tức trở nên phấn khởi, đuổi theo qua đó.
“Thú vị, không ngờ Lăng Yến sư huynh này lại nóng nảy như vậy!”
“Xem ra huynh ấy cực kì tự tin với thực lực của mình, hoàn toàn không nghĩ mình sẽ thua, không cần Lâm Nhất nhường cơ hội của mình ra”.