Long văn Tử Điện trên người bắt đầu di chuyển, Lâm Nhất khó khăn sải bước, nhẹ nhàng bước đi từng bước một. Có điều cứ mỗi bước chân đạp xuống đất đều nặng tựa núi đè, lối đi lại cứ rung chuyển lắc lư, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ vậy.
Đến khi đi được một nửa, toàn bộ lối đi bắt đầu nứt toạc ra, ầm ầm sụp đổ.
Lâm Nhất nhìn xuống dưới chân khẽ biến sắc, những khe nứt trên mặt đất đã lan ra quá nhanh, hoàn toàn không để cho bất kỳ ai có đủ thời gian để suy tính.
Thất Huyền Bộ, Kim Ô tung cánh!
Lâm Nhất giang rộng hai cánh tay, kim quang trên người chợt lóe, tốc độ tăng vọt như cắt. Giờ phút này trong lòng hắn đã rõ, cũng đã hiểu đại khái về con đường này, thử thách ở đây là dùng tốc độ cùng luyện thể.
Cuối lối ra là một cánh cổng bằng đồng khổng lồ.
"Toái!"
Lâm Nhất không suy nghĩ nhiều liền bay vọt lên, ngay lúc hắn nắm chặt năm ngón tay lại, liền đấm ra một quyền.
Lâm Nhất không ngừng tiến đến gần cánh cổng khổng lồ bằng đồng, thần sắc càng ác liệt hơn, có lẽ hắn biết mình sẽ phải đối mặt với những gì khi cánh cửa được mở ra.
Vừa gặp đã bắt đầu chân chính đánh giết, cuộc tranh đấu với anh tài ngoại vực nghĩa là người thua sẽ bị loại, người thắng mới có thể tiếp tục đi tiếp.
Tổng cộng có ba cửa ải, đây chắc là cửa thứ nhất.
"Tới thì tới thôi!"
Số người được bước vào con đường thông thiên, Lâm Nhất ta phải là người đưa ra quyết định!
Oành!
Hàn mang trong mắt Lâm Nhất dao động, hắn nắm chặt năm ngón tay, hung hăng đánh vào cửa đồng khổng lồ. Một tiếng nổ tung vang trời, cả cửa đồng khổng lồ đều bị đánh vỡ thành vô số mảnh vụn.
Trong những mảnh vụn rơi vãi chợt có một cái có hình chìa khóa, Lâm Nhất tiện tay cầm lên, thân hình chợt lóe vọt thẳng vào trong.
Phía sau cánh cửa đồng khổng lồ là một đại điện vô cùng rộng lớn, bên trong có ba bóng người đang hỗn chiến kịch liệt.
Mỗi một bóng người đều bùng nổ khí tức cực kỳ kinh người, lúc giao thủ không ngừng vang lên những dư âm đinh tai nhức óc.
Vù!
Nhưng ngay lúc Lâm Nhất bước vào, ba người đang giao thủ kịch liệt, mỗi người đều nhanh chóng lùi về sau. Đảo mắt qua, ánh mắt cùng lúc rơi vào trên người Lâm Nhất, đáy mắt mỗi người đều lộ ra hàn ý lạnh như băng.
Bầu không khí có vẻ không đúng lắm.
Lâm Nhất nhìn về phía ba người cùng lúc thu tay lại, những người này dường như cũng đã nhận ra hắn.
Đỉnh núi Huyền Hoàng, trong trận pháp có tám luồng linh hỏa đang thiêu đốt, cảnh tượng Lâm Nhất nổ nát cánh cửa lớn bằng đồng thau vừa vặn xuất hiện phía trên màn sáng.
“Tên nhóc Nam Vực này hình như gặp phải rắc rối!”
Một vị trưởng lão của Tây Sơn Vực có tên là Xương Hải ngước nhìn màn sáng và nở nụ cười vui vẻ.
“Có vẻ như rắc rối không nhỏ, hình như ba người kia đã từng nghe qua danh tiếng của hắn nên đồng loạt dừng tay, chắc là có ý định liên thủ rồi!”
“Dù sao thì hắn cũng nắm giữ kiếm ý Thông Linh, ai dám xem nhẹ chứ?”
Đến khi đi được một nửa, toàn bộ lối đi bắt đầu nứt toạc ra, ầm ầm sụp đổ.
Lâm Nhất nhìn xuống dưới chân khẽ biến sắc, những khe nứt trên mặt đất đã lan ra quá nhanh, hoàn toàn không để cho bất kỳ ai có đủ thời gian để suy tính.
Thất Huyền Bộ, Kim Ô tung cánh!
Lâm Nhất giang rộng hai cánh tay, kim quang trên người chợt lóe, tốc độ tăng vọt như cắt. Giờ phút này trong lòng hắn đã rõ, cũng đã hiểu đại khái về con đường này, thử thách ở đây là dùng tốc độ cùng luyện thể.
Cuối lối ra là một cánh cổng bằng đồng khổng lồ.
"Toái!"
Lâm Nhất không suy nghĩ nhiều liền bay vọt lên, ngay lúc hắn nắm chặt năm ngón tay lại, liền đấm ra một quyền.
Lâm Nhất không ngừng tiến đến gần cánh cổng khổng lồ bằng đồng, thần sắc càng ác liệt hơn, có lẽ hắn biết mình sẽ phải đối mặt với những gì khi cánh cửa được mở ra.
Vừa gặp đã bắt đầu chân chính đánh giết, cuộc tranh đấu với anh tài ngoại vực nghĩa là người thua sẽ bị loại, người thắng mới có thể tiếp tục đi tiếp.
Tổng cộng có ba cửa ải, đây chắc là cửa thứ nhất.
"Tới thì tới thôi!"
Số người được bước vào con đường thông thiên, Lâm Nhất ta phải là người đưa ra quyết định!
Oành!
Hàn mang trong mắt Lâm Nhất dao động, hắn nắm chặt năm ngón tay, hung hăng đánh vào cửa đồng khổng lồ. Một tiếng nổ tung vang trời, cả cửa đồng khổng lồ đều bị đánh vỡ thành vô số mảnh vụn.
Trong những mảnh vụn rơi vãi chợt có một cái có hình chìa khóa, Lâm Nhất tiện tay cầm lên, thân hình chợt lóe vọt thẳng vào trong.
Phía sau cánh cửa đồng khổng lồ là một đại điện vô cùng rộng lớn, bên trong có ba bóng người đang hỗn chiến kịch liệt.
Mỗi một bóng người đều bùng nổ khí tức cực kỳ kinh người, lúc giao thủ không ngừng vang lên những dư âm đinh tai nhức óc.
Vù!
Nhưng ngay lúc Lâm Nhất bước vào, ba người đang giao thủ kịch liệt, mỗi người đều nhanh chóng lùi về sau. Đảo mắt qua, ánh mắt cùng lúc rơi vào trên người Lâm Nhất, đáy mắt mỗi người đều lộ ra hàn ý lạnh như băng.
Bầu không khí có vẻ không đúng lắm.
Lâm Nhất nhìn về phía ba người cùng lúc thu tay lại, những người này dường như cũng đã nhận ra hắn.
Đỉnh núi Huyền Hoàng, trong trận pháp có tám luồng linh hỏa đang thiêu đốt, cảnh tượng Lâm Nhất nổ nát cánh cửa lớn bằng đồng thau vừa vặn xuất hiện phía trên màn sáng.
“Tên nhóc Nam Vực này hình như gặp phải rắc rối!”
Một vị trưởng lão của Tây Sơn Vực có tên là Xương Hải ngước nhìn màn sáng và nở nụ cười vui vẻ.
“Có vẻ như rắc rối không nhỏ, hình như ba người kia đã từng nghe qua danh tiếng của hắn nên đồng loạt dừng tay, chắc là có ý định liên thủ rồi!”
“Dù sao thì hắn cũng nắm giữ kiếm ý Thông Linh, ai dám xem nhẹ chứ?”