Lâm Nhất nhảy xuống, đứng vững trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên.
Hắn lập tức nhìn thấy bầu trời cách đó trăm dặm rực rỡ kim quang, vòng ngoài của kim quang có những làn sương máu đang ngưng tụ, nhìn xuống một chút, bên dưới là một ngọn núi Viêm Long nguy nga.
Mắt rồng màu đỏ tươi như xuyên thủng hư không, cách trăm dặm vẫn khiến Lâm Nhất khiếp sợ, không thể động đậy.
Vụt!
Nhưng kiếm ý của Lâm Nhất nhanh chóng lao đi, đánh tan uy áp đang bao phủ trên người hắn.
“Có một con Viêm Long đang canh gác ở đó à?”
Lâm Nhất nghi ngờ hỏi.
“Ngươi nhìn kỹ đi.”
Tử Điện Ma Long Điểu không trả lời thẳng.
“Hả?”
Lâm Nhất ngưng tụ chân nguyên vào đôi mắt để nhìn kỹ, lúc này mới sợ hãi phát hiện đó không phải một con Viêm Long thật sự mà chỉ là một hư ảnh, có điều hư ảnh này cũng rất đáng sợ.
Vào khoảnh khắc khi nãy, hắn gần như nghĩ nó là thật.
“Đi, còn có thể đến gần hơn một chút”.
Tử Điện Ma Long Điểu dẫn đầu đi về phía trước, từng bước tiếp cận nơi có hư ảnh Viêm Long, khi còn cách mười dặm thì lại dừng bước.
Lâm Nhất cũng dừng bước theo, ở khoảng cách này, đã có thể nhìn rõ quả Viêm Long.
Đó là một dị quả màu vàng to chừng nắm đấm, kim quang sáng rực, loé lên ánh sáng chói mắt. Sinh trưởng ba nghìn năm khiến khí thế của dị quả này trông rất phong phú, mang theo hơi thở cổ xưa, còn thấp thoáng cảm giác thần thánh.
Thịch! Thịch!
Tim Lâm Nhất đập nhanh, hắn có thể cảm nhận được huyết khí thịnh vượng ẩn chứa trong dị quả kia đã dồi dào đến mức không thể miêu tả được thành lời nữa.
Nhìn mà sợ!
“Không thể đi về phía trước nữa, đến gần sẽ chết đấy”.
Nói xong, Tử Điện Ma Long Điểu nhẹ nhàng vỗ cánh, một tảng đá khổng lồ bị ném về phía trước.
Ầm!
Vừa mới tiếp cận, tảng đá đã bị đốt thành tro bụi trên không trung, không còn lại dù là chút mảnh vụn.
“E rằng không chỉ có thế đúng không.”
Lâm Nhất nhẹ giọng nói, nếu chỉ có như thế, Tử Điện Ma Long Điểu xông vào trong, quá lắm chỉ bị đốt cháy mà thôi.
Thân thể của nó còn đáng sợ hơn Thương Long Cửu Biến của hắn nhiều, đủ để đỡ được ngọn lửa này.
“Đương nhiên rồi”.
Tử Điện Ma Long Điểu hét to mấy tiếng, bầu trời chợt trở nên tối tăm, một uy thế dâng lên trên người nó, sự uy nghiêm thuộc về bá chủ thoáng chốc dâng trào.
Ầm!
Nó vỗ mạnh đôi cánh, những tia sét lớn như vại nước đánh xuống từ trên trời.
Nhưng sau khi rơi xuống, như tia chớp khiến Lâm Nhất cũng phải thay đổi sắc mặt cũng không ngừng bị tan chảy. Tia chớp dài đến nghìn trượng bị tan chảy sạch sẽ, mãi đến khi chẳng còn gì.
Hắn lập tức nhìn thấy bầu trời cách đó trăm dặm rực rỡ kim quang, vòng ngoài của kim quang có những làn sương máu đang ngưng tụ, nhìn xuống một chút, bên dưới là một ngọn núi Viêm Long nguy nga.
Mắt rồng màu đỏ tươi như xuyên thủng hư không, cách trăm dặm vẫn khiến Lâm Nhất khiếp sợ, không thể động đậy.
Vụt!
Nhưng kiếm ý của Lâm Nhất nhanh chóng lao đi, đánh tan uy áp đang bao phủ trên người hắn.
“Có một con Viêm Long đang canh gác ở đó à?”
Lâm Nhất nghi ngờ hỏi.
“Ngươi nhìn kỹ đi.”
Tử Điện Ma Long Điểu không trả lời thẳng.
“Hả?”
Lâm Nhất ngưng tụ chân nguyên vào đôi mắt để nhìn kỹ, lúc này mới sợ hãi phát hiện đó không phải một con Viêm Long thật sự mà chỉ là một hư ảnh, có điều hư ảnh này cũng rất đáng sợ.
Vào khoảnh khắc khi nãy, hắn gần như nghĩ nó là thật.
“Đi, còn có thể đến gần hơn một chút”.
Tử Điện Ma Long Điểu dẫn đầu đi về phía trước, từng bước tiếp cận nơi có hư ảnh Viêm Long, khi còn cách mười dặm thì lại dừng bước.
Lâm Nhất cũng dừng bước theo, ở khoảng cách này, đã có thể nhìn rõ quả Viêm Long.
Đó là một dị quả màu vàng to chừng nắm đấm, kim quang sáng rực, loé lên ánh sáng chói mắt. Sinh trưởng ba nghìn năm khiến khí thế của dị quả này trông rất phong phú, mang theo hơi thở cổ xưa, còn thấp thoáng cảm giác thần thánh.
Thịch! Thịch!
Tim Lâm Nhất đập nhanh, hắn có thể cảm nhận được huyết khí thịnh vượng ẩn chứa trong dị quả kia đã dồi dào đến mức không thể miêu tả được thành lời nữa.
Nhìn mà sợ!
“Không thể đi về phía trước nữa, đến gần sẽ chết đấy”.
Nói xong, Tử Điện Ma Long Điểu nhẹ nhàng vỗ cánh, một tảng đá khổng lồ bị ném về phía trước.
Ầm!
Vừa mới tiếp cận, tảng đá đã bị đốt thành tro bụi trên không trung, không còn lại dù là chút mảnh vụn.
“E rằng không chỉ có thế đúng không.”
Lâm Nhất nhẹ giọng nói, nếu chỉ có như thế, Tử Điện Ma Long Điểu xông vào trong, quá lắm chỉ bị đốt cháy mà thôi.
Thân thể của nó còn đáng sợ hơn Thương Long Cửu Biến của hắn nhiều, đủ để đỡ được ngọn lửa này.
“Đương nhiên rồi”.
Tử Điện Ma Long Điểu hét to mấy tiếng, bầu trời chợt trở nên tối tăm, một uy thế dâng lên trên người nó, sự uy nghiêm thuộc về bá chủ thoáng chốc dâng trào.
Ầm!
Nó vỗ mạnh đôi cánh, những tia sét lớn như vại nước đánh xuống từ trên trời.
Nhưng sau khi rơi xuống, như tia chớp khiến Lâm Nhất cũng phải thay đổi sắc mặt cũng không ngừng bị tan chảy. Tia chớp dài đến nghìn trượng bị tan chảy sạch sẽ, mãi đến khi chẳng còn gì.