*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ta đồng ý với tiền bối! Trước Long Môn tranh tài ta sẽ mang đầu của đạo tặc Hàn Dương trở lại Tông môn”.
Lâm Nhất không tiếp tục do dự nữa, trầm giọng đáp: “Nhưng mà trước khi rời khỏi Tông môn, ta muốn gặp mặt sư tỷ”.
Những ngày này, trong lòng hắn luôn hoảng hốt, thấp thỏm bất an, cứ luôn cảm thấy sẽ có việc gì đó sắp xảy ra.
“Hân Nghiên không hề muốn gặp ngươi, là do cô ấy đích thân nói với ta”.
Mặt Mai hộ pháp vô cảm nói rõ ràng từng chữ một.
Không muốn gặp ta?
Trong lòng Lâm Nhất khẽ run lên, ngẩn ra không nói gì.
Vẻ mặt của Lâm Nhất không có nhiều biểu cảm, nhưng từ sau khi Hân Tuyệt sư huynh mất đến nay, lòng hắn chưa từng đau đớn thế này.
Không muốn gặp ta…
Sư tỷ không muốn gặp hắn, hắn có thể hiểu được, dù gì Hân Tuyệt sư huynh cũng vì hắn mà chết.
Không gặp mình, có lẽ là không muốn nhìn thấy mình, sợ là sẽ không thể khống chế được nỗi hận trong lòng.
Việc mà Lâm Nhất lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra rồi.
Từ sau khi ra khỏi rừng Táng Kiếm, hắn không thể để đi thăm sư tỷ đang hôn mê, lý do cũng là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn, không dám đối mặt.
Trong vách Xám Hối khổ sở chịu đựng ba tháng.
Có rất nhiều việc không muốn đi nghĩ, không muốn đi hỏi, nhưng vẫn luôn giấu ở trong lòng, không dám quên.
Nhưng sâu trong đáy lòng, sự lo lắng dành cho Hân Nghiên sư tỷ chưa từng giảm đi.
Nhiệm vụ lần này là giết chết đạo tặc Hàn Dương, vô cùng nguy hiểm, cũng không biết có sống sót để trở về được không.
Chỉ muốn trước khi rời khỏi Tông môn được gặp sư tỷ một lần.
Nhưng không ngờ, sư tỷ lại không muốn cho mình cơ hội.
Lâm Nhất rốt cuộc vẫn không thể che giấu được sự đau đớn trong lòng, trên gương mặt thanh tú anh tuấn lộ ra nụ cười khổ sở.
“Lâm Nhất, đừng trách Hân Nghiên”.
Mai hộ pháp muốn nói lại thôi, khẽ than thở.
Tâm trạng Lâm Nhất lúc này vô cùng hoang mang, không để ý đến ý nghĩa trong lời nói này của ông ta, cười khổ nói: “Ta làm sao lại trách sư tỷ…”.
Vừa nói hắn vừa mở hạp kiếm trong tay Mai hộ pháp. Một luồng hàn khí tản ra, Táng Hoa Kiếm đang yên lặng nằm trong kiếm hạp.
Xoẹt!
Lâm Nhất vươn tay nắm lấy Táng Hoa Kiếm, thuận thế rút kiếm ra, hàn mang lạnh lẽo, phong mang chưa từng giảm.
Ánh sáng chiếu rọi khắp bốn phía, hoa văn như nước trên thân kiếm sóng sánh tràn ra
“Ta đồng ý với tiền bối! Trước Long Môn tranh tài ta sẽ mang đầu của đạo tặc Hàn Dương trở lại Tông môn”.
Lâm Nhất không tiếp tục do dự nữa, trầm giọng đáp: “Nhưng mà trước khi rời khỏi Tông môn, ta muốn gặp mặt sư tỷ”.
Những ngày này, trong lòng hắn luôn hoảng hốt, thấp thỏm bất an, cứ luôn cảm thấy sẽ có việc gì đó sắp xảy ra.
“Hân Nghiên không hề muốn gặp ngươi, là do cô ấy đích thân nói với ta”.
Mặt Mai hộ pháp vô cảm nói rõ ràng từng chữ một.
Không muốn gặp ta?
Trong lòng Lâm Nhất khẽ run lên, ngẩn ra không nói gì.
Vẻ mặt của Lâm Nhất không có nhiều biểu cảm, nhưng từ sau khi Hân Tuyệt sư huynh mất đến nay, lòng hắn chưa từng đau đớn thế này.
Không muốn gặp ta…
Sư tỷ không muốn gặp hắn, hắn có thể hiểu được, dù gì Hân Tuyệt sư huynh cũng vì hắn mà chết.
Không gặp mình, có lẽ là không muốn nhìn thấy mình, sợ là sẽ không thể khống chế được nỗi hận trong lòng.
Việc mà Lâm Nhất lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra rồi.
Từ sau khi ra khỏi rừng Táng Kiếm, hắn không thể để đi thăm sư tỷ đang hôn mê, lý do cũng là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn, không dám đối mặt.
Trong vách Xám Hối khổ sở chịu đựng ba tháng.
Có rất nhiều việc không muốn đi nghĩ, không muốn đi hỏi, nhưng vẫn luôn giấu ở trong lòng, không dám quên.
Nhưng sâu trong đáy lòng, sự lo lắng dành cho Hân Nghiên sư tỷ chưa từng giảm đi.
Nhiệm vụ lần này là giết chết đạo tặc Hàn Dương, vô cùng nguy hiểm, cũng không biết có sống sót để trở về được không.
Chỉ muốn trước khi rời khỏi Tông môn được gặp sư tỷ một lần.
Nhưng không ngờ, sư tỷ lại không muốn cho mình cơ hội.
Lâm Nhất rốt cuộc vẫn không thể che giấu được sự đau đớn trong lòng, trên gương mặt thanh tú anh tuấn lộ ra nụ cười khổ sở.
“Lâm Nhất, đừng trách Hân Nghiên”.
Mai hộ pháp muốn nói lại thôi, khẽ than thở.
Tâm trạng Lâm Nhất lúc này vô cùng hoang mang, không để ý đến ý nghĩa trong lời nói này của ông ta, cười khổ nói: “Ta làm sao lại trách sư tỷ…”.
Vừa nói hắn vừa mở hạp kiếm trong tay Mai hộ pháp. Một luồng hàn khí tản ra, Táng Hoa Kiếm đang yên lặng nằm trong kiếm hạp.
Xoẹt!
Lâm Nhất vươn tay nắm lấy Táng Hoa Kiếm, thuận thế rút kiếm ra, hàn mang lạnh lẽo, phong mang chưa từng giảm.
Ánh sáng chiếu rọi khắp bốn phía, hoa văn như nước trên thân kiếm sóng sánh tràn ra