Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, đột ngột ra tay.
Hai đại khí hải lập tức được thúc giục, chân nguyên hùng hậu bắt đầu sôi trào khắp toàn thân, hắn vung tay đánh ra một quyền với tốc độ tia chớp.
Ầm!
Quyền mang quá mức đáng sợ, Nguyên Hoành Thiên còn chưa đến gần mà đã bị cách không nện một cú vào ngực. Chợt, một tiếng động thật lớn vang lên, Nguyên Hoành Thiên đang lao đến như cơn lốc bỗng ôm ngực quỳ sụp xuống, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, sắc mặt hắn ta tái đến mức khiến lòng người hoảng hốt.
Vừa nãy còn hùng hổ không gì cản nổi, phút chốt “tắt lửa”, mặt hắn ta dúm dó vì đau đớn, ngay cả việc đứng lên cũng làm không được.
“Thiên Phách tầng thứ nhất!”
Nguyên Hoành Thiên ngước mắt nhìn, ánh mắt hắn ta tràn đầy hoảng sợ, chỉ mới mười ngày không gặp, thực lực của Lâm Nhất đã tiến bộ đến tình trạng như thế.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia đùa cợt, ngày đó may mắn nhặt được một mạng mà còn không biết tự lượng sức. Hắn mặc kệ tên này, lạnh giọng quát: “Cút!”
Thình thịch!
Ống tay áo phất phơ như mây trời, một cánh tay trắng nõn vươn ra, tùy tiện vung một cái, khí lực khủng bố bùng nổ giữa không trung, đó là loại sức mạnh có thể dời núi lấp biển, trực tiếp hất bay Nguyên Hoành Thiên, nhẹ nhàng cứ như hất một túi rác vậy.
Hít hà!
Mọi người nhìn mà choáng váng, đó là yêu nghiệt xếp hạng 97 trên bảng Thương Long đấy, sao đối mặt với Lâm Nhất lại không chịu nổi một kích thế này.
Đừng nói là võ giả của các giới vực khác hiện đang tụ tập khắp các kiến trúc trong thành, ngay cả người của giới vực Huyết Cốt đang ở trên tường thành cũng trợn trừng mắt, há hốc mồm, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Giới vực Huyết Cốt không có ai à?”
Lâm Nhất quét mắt nhìn, nhướng mày, duệ khí bắn ra bốn phía, dọa đám người còn lại tái mặt, vô thức lui về sau mấy bước.
Mạnh!
Quá mức mạnh mẽ!
Duệ khí bực này khiến mọi người không dám tin, cũng không dám tưởng tượng, đây thật sự là một nhân tài kiệt xuất đến từ giới vực cấp thấp ư?
“Ai nói giới vực Huyết Cốt của ta không có người? Lâm Nhất, đối thủ của ngươi là Khổng Huyên ta!”
Khi mọi người còn đang khiếp sợ trước thực lực mạnh mẽ của Lâm Nhất thì một luồng khí lạnh buốt đột ngột đánh úp đến khiến tất cả nhịn không được run lên.
Xoạt!
Ánh sáng lạnh lẽo lẳng lặng bao trùm toàn bộ thành Viêm Vân như tuyết phủ xuống, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu cũng bị khí lạnh xâm nhập mà dần trở nên nhạt nhòa.
Mãi một lúc lâu sau, mọi người mới sực tỉnh, lộ vẻ kinh hãi.
Vì đối phó một tên Lâm Nhất mà giới vực Huyết Cốt lại phái hắn ta đến, việc này thật khó mà tin được.
Ầm!
Khổng Tuyên hùng hổ tiến đến, như một tia chớp rơi xuống tường thành nguy nga, ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ thành Viêm Vân chấn động rõ rệt.
“Vậy mà lại là Khổng Huyên!”
Nhiệt huyết của tất cả võ giả thuộc các đại giới vực trong thành lập tức sôi trào, Khổng Huyên đã sớm nổi danh ở khu vực Thương Long, còn Lâm Nhất thì hệt như một ngôi sao chổi vừa quật khởi trong thời gian gần đây, tỏa ra hào quang khiến mọi người không cách nào bỏ qua được.
Thực tế, một kích vừa rồi đánh trọng thương Nguyên Hoành Thiên đã khiến tất cả bị chấn động không nhẹ.
Hai đại khí hải lập tức được thúc giục, chân nguyên hùng hậu bắt đầu sôi trào khắp toàn thân, hắn vung tay đánh ra một quyền với tốc độ tia chớp.
Ầm!
Quyền mang quá mức đáng sợ, Nguyên Hoành Thiên còn chưa đến gần mà đã bị cách không nện một cú vào ngực. Chợt, một tiếng động thật lớn vang lên, Nguyên Hoành Thiên đang lao đến như cơn lốc bỗng ôm ngực quỳ sụp xuống, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, sắc mặt hắn ta tái đến mức khiến lòng người hoảng hốt.
Vừa nãy còn hùng hổ không gì cản nổi, phút chốt “tắt lửa”, mặt hắn ta dúm dó vì đau đớn, ngay cả việc đứng lên cũng làm không được.
“Thiên Phách tầng thứ nhất!”
Nguyên Hoành Thiên ngước mắt nhìn, ánh mắt hắn ta tràn đầy hoảng sợ, chỉ mới mười ngày không gặp, thực lực của Lâm Nhất đã tiến bộ đến tình trạng như thế.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia đùa cợt, ngày đó may mắn nhặt được một mạng mà còn không biết tự lượng sức. Hắn mặc kệ tên này, lạnh giọng quát: “Cút!”
Thình thịch!
Ống tay áo phất phơ như mây trời, một cánh tay trắng nõn vươn ra, tùy tiện vung một cái, khí lực khủng bố bùng nổ giữa không trung, đó là loại sức mạnh có thể dời núi lấp biển, trực tiếp hất bay Nguyên Hoành Thiên, nhẹ nhàng cứ như hất một túi rác vậy.
Hít hà!
Mọi người nhìn mà choáng váng, đó là yêu nghiệt xếp hạng 97 trên bảng Thương Long đấy, sao đối mặt với Lâm Nhất lại không chịu nổi một kích thế này.
Đừng nói là võ giả của các giới vực khác hiện đang tụ tập khắp các kiến trúc trong thành, ngay cả người của giới vực Huyết Cốt đang ở trên tường thành cũng trợn trừng mắt, há hốc mồm, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Giới vực Huyết Cốt không có ai à?”
Lâm Nhất quét mắt nhìn, nhướng mày, duệ khí bắn ra bốn phía, dọa đám người còn lại tái mặt, vô thức lui về sau mấy bước.
Mạnh!
Quá mức mạnh mẽ!
Duệ khí bực này khiến mọi người không dám tin, cũng không dám tưởng tượng, đây thật sự là một nhân tài kiệt xuất đến từ giới vực cấp thấp ư?
“Ai nói giới vực Huyết Cốt của ta không có người? Lâm Nhất, đối thủ của ngươi là Khổng Huyên ta!”
Khi mọi người còn đang khiếp sợ trước thực lực mạnh mẽ của Lâm Nhất thì một luồng khí lạnh buốt đột ngột đánh úp đến khiến tất cả nhịn không được run lên.
Xoạt!
Ánh sáng lạnh lẽo lẳng lặng bao trùm toàn bộ thành Viêm Vân như tuyết phủ xuống, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu cũng bị khí lạnh xâm nhập mà dần trở nên nhạt nhòa.
Mãi một lúc lâu sau, mọi người mới sực tỉnh, lộ vẻ kinh hãi.
Vì đối phó một tên Lâm Nhất mà giới vực Huyết Cốt lại phái hắn ta đến, việc này thật khó mà tin được.
Ầm!
Khổng Tuyên hùng hổ tiến đến, như một tia chớp rơi xuống tường thành nguy nga, ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ thành Viêm Vân chấn động rõ rệt.
“Vậy mà lại là Khổng Huyên!”
Nhiệt huyết của tất cả võ giả thuộc các đại giới vực trong thành lập tức sôi trào, Khổng Huyên đã sớm nổi danh ở khu vực Thương Long, còn Lâm Nhất thì hệt như một ngôi sao chổi vừa quật khởi trong thời gian gần đây, tỏa ra hào quang khiến mọi người không cách nào bỏ qua được.
Thực tế, một kích vừa rồi đánh trọng thương Nguyên Hoành Thiên đã khiến tất cả bị chấn động không nhẹ.