Mặc Linh nhanh chóng dời mắt đi, nhẹ nhàng nói: “Tất cả những thứ này đều là phương pháp nhập môn, ngày thường sẽ có giáo viên dạy, ta sẽ không nói nhiều. Thứ ta sẽ giảng ngày hôm nay chính là thủ đoạn chân chính của một Linh Văn sư, Linh đồ”.
Nàng ta vừa nói xong, vẻ mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng tràn đầy mong đợi.
Hiển nhiên họ rất có hứng thú với Linh đồ.
Linh đồ?
Lâm Nhất không dám lơ là, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc chưa từng có.
Soạt!
Mặc Linh lấy một cuộn tranh từ trong túi trữ vật ra rồi giơ lên, một cuộn tranh dài gần mười mét xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong tranh là biển lửa mênh mông đốt cháy vạn vật trên thế gian, đập vào mắt chỉ có ánh lửa nóng rực.
Nếu nhìn chăm chú một hồi sẽ cảm thấy như đang đặt mình vào lửa địa ngục, không dám nhìn nữa, vô cùng quỷ dị.
Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, nhìn kĩ lại, Linh văn trong bức tranh đan xen vào nhau, dung hợp hoàn hảo, không có sơ hở gì. Linh văn mạnh nhất trong đó cũng chỉ mới nhị phẩm, nhưng uy lực của cả cuộn tranh dường như ngay cả cảnh giới Âm Huyền đại thành cũng không dám khinh thường.
Nó không thua kém gì Chưởng Toái Sơn Hà Đồ của hắn, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Nhưng cũng có thể là do bức tranh này đến từ tay Mặc Linh.
Dù sao thì khi Lâm Nhất vẽ bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà vẫn chưa đạt tới cảnh giới Tử Phủ, trình độ Linh văn cũng chỉ mới Huyền sư nhị phẩm.
So với Huyền sư tam phẩm đỉnh phong như Mặc Linh thì có chênh lệch quá lớn.
“Thứ ta sẽ dạy ngày hôm nay chính là Hoả Mạn Sơn Hà Đồ”.
Mặc Linh nhẹ nhàng giải thích: “Lúc trước có một số đồng học không tin Linh văn có thể vượt khả năng giết kẻ địch, ta đã từng dùng bức tranh này giết chết nhân tài cảnh giới Tử Phủ khi còn ở cảnh giới Huyền Võ. Các vị hãy chăm chỉ luyện tập, nếu có thể học được tinh tuý của bức tranh này thì cũng có thể vượt khả năng giết địch”.
Thư viện Thiên Phủ nổi tiếng ở thành U Châu với trình độ Linh văn.
Chỉ xét về tu vi võ đạo thì rõ ràng yếu hơn những thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ khác rất nhiều. Những lời này của Mặc Linh như một lời cổ vũ khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào.
“Lát nữa khi ta giảng bài thì đừng phân tâm, sau khi giảng xong ta sẽ chọn ngẫu nhiên một người nào đó để kiểm tra. Nếu không làm ta hài lòng sẽ bị phạt đấy nhé”.
Mặc Linh cười bảo, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại trở nên lạnh lùng, lúc nói còn cố tình nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Ánh mắt ấy khiến Lâm Nhất thầm cười khổ, quả nhiên không nên đắc tội nữ nhân.
Xem ra Mặc Linh đã ghim hắn, nếu không làm hắn mất mặt thì sẽ nhất quyết không bỏ qua.
Hoả Mạn Sơn Hà Đồ!
Tạm thời cứ mặc kệ Mặc Linh nghĩ thế nào, ít nhất Lâm Nhất cũng khá có hứng thú với Hoả Mạn Sơn Hà Đồ này.
Hắn cũng không xa lạ gì với Linh đồ.
Những bức tranh trong Thanh Huyền Bút Lục đều là Linh đồ, Chưởng Toái Sơn Hà Đồ cô đọng trong cơ thể hắn cũng là Linh đồ.
Nàng ta vừa nói xong, vẻ mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng tràn đầy mong đợi.
Hiển nhiên họ rất có hứng thú với Linh đồ.
Linh đồ?
Lâm Nhất không dám lơ là, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc chưa từng có.
Soạt!
Mặc Linh lấy một cuộn tranh từ trong túi trữ vật ra rồi giơ lên, một cuộn tranh dài gần mười mét xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong tranh là biển lửa mênh mông đốt cháy vạn vật trên thế gian, đập vào mắt chỉ có ánh lửa nóng rực.
Nếu nhìn chăm chú một hồi sẽ cảm thấy như đang đặt mình vào lửa địa ngục, không dám nhìn nữa, vô cùng quỷ dị.
Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, nhìn kĩ lại, Linh văn trong bức tranh đan xen vào nhau, dung hợp hoàn hảo, không có sơ hở gì. Linh văn mạnh nhất trong đó cũng chỉ mới nhị phẩm, nhưng uy lực của cả cuộn tranh dường như ngay cả cảnh giới Âm Huyền đại thành cũng không dám khinh thường.
Nó không thua kém gì Chưởng Toái Sơn Hà Đồ của hắn, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Nhưng cũng có thể là do bức tranh này đến từ tay Mặc Linh.
Dù sao thì khi Lâm Nhất vẽ bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà vẫn chưa đạt tới cảnh giới Tử Phủ, trình độ Linh văn cũng chỉ mới Huyền sư nhị phẩm.
So với Huyền sư tam phẩm đỉnh phong như Mặc Linh thì có chênh lệch quá lớn.
“Thứ ta sẽ dạy ngày hôm nay chính là Hoả Mạn Sơn Hà Đồ”.
Mặc Linh nhẹ nhàng giải thích: “Lúc trước có một số đồng học không tin Linh văn có thể vượt khả năng giết kẻ địch, ta đã từng dùng bức tranh này giết chết nhân tài cảnh giới Tử Phủ khi còn ở cảnh giới Huyền Võ. Các vị hãy chăm chỉ luyện tập, nếu có thể học được tinh tuý của bức tranh này thì cũng có thể vượt khả năng giết địch”.
Thư viện Thiên Phủ nổi tiếng ở thành U Châu với trình độ Linh văn.
Chỉ xét về tu vi võ đạo thì rõ ràng yếu hơn những thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ khác rất nhiều. Những lời này của Mặc Linh như một lời cổ vũ khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào.
“Lát nữa khi ta giảng bài thì đừng phân tâm, sau khi giảng xong ta sẽ chọn ngẫu nhiên một người nào đó để kiểm tra. Nếu không làm ta hài lòng sẽ bị phạt đấy nhé”.
Mặc Linh cười bảo, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại trở nên lạnh lùng, lúc nói còn cố tình nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Ánh mắt ấy khiến Lâm Nhất thầm cười khổ, quả nhiên không nên đắc tội nữ nhân.
Xem ra Mặc Linh đã ghim hắn, nếu không làm hắn mất mặt thì sẽ nhất quyết không bỏ qua.
Hoả Mạn Sơn Hà Đồ!
Tạm thời cứ mặc kệ Mặc Linh nghĩ thế nào, ít nhất Lâm Nhất cũng khá có hứng thú với Hoả Mạn Sơn Hà Đồ này.
Hắn cũng không xa lạ gì với Linh đồ.
Những bức tranh trong Thanh Huyền Bút Lục đều là Linh đồ, Chưởng Toái Sơn Hà Đồ cô đọng trong cơ thể hắn cũng là Linh đồ.