*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Tuyết thấy Lâm Nhất không trả lời, suy tư một lúc rồi bảo: “Nếu như chỉ là cổ ấn Thái Âm, có lẽ ta có thể giúp ngươi!”
“Ồ”.
Trong mắt Lâm Nhất có tia sáng loé qua, hắn cũng hơi bất ngờ, đối phương biết được bí mật gì ư?
“Trên cao nguyên Hoàng Sa này có một loại cỏ tên là cỏ Nguyệt Hồn. Nó hình thành nhờ hấp thu ánh trăng từ ngày này sang tháng nọ ở con đường thông thiên. Cỏ này đã sinh hồn, sau khi luyện hoá có lẽ sẽ có lợi cho việc ngươi lĩnh ngộ cổ ấn Thái Âm”, Bùi Tuyết khẽ nói.
“Có loại cỏ này sao?”
Lâm Nhất hào hứng hỏi kĩ hơn, quả thật là có.
Nhưng loại cỏ này có độc, mà còn được yêu thú mạnh canh giữ, nó là cỏ thánh của một bộ tộc ma lang.
Sau một lúc đắn đo, Lâm Nhất đã đưa ra quyết định.
Đi!
Cổ ấn Thái Âm là mấu chốt để tu luyện võ học Thánh Linh, có liên quan đến việc Lâm Nhất có thể toả sáng trong cuộc chiến cuối cùng hay không, nó rất quan trọng đối với hắn.
Mạo hiểm một tí cũng chẳng là gì, rất đáng giá.
“Ngươi chắc chứ?”
Bùi Tuyết nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt sâu xa: “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn khắp nơi trên hoang nguyên này đều có người đang tìm chúng ta, phải mau chóng đi tới thành Tứ Tượng mới đúng”.
“Sau đó thì sao?”
Lâm Nhất khẽ nheo mắt lại, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ sắc bén, hắn cười đáp: “Chẳng lẽ phải trốn cả đời không lộ diện? Đây không phải tính cách của ta, không cần biết hắn ta là mười phương chiến giới gì cả. Một khi đã đối địch với ta, cứ ném văng là được!”
Bùi Tuyết thoáng sững sờ, rõ ràng là đã bị kinh ngạc bởi lời này của Lâm Nhất.
Sau khi trời sáng, Lâm Nhất đang tiến đến bộ tộc ma lang thì cảm ứng được có người đang truy lùng và tìm kiếm mình.
Nhân số rất nhiều, tất cả đều là nhân tài kiệt xuất của một số giới vực cấp cao, điều này làm cho hắn rất bất ngờ. Không ngờ lại có nhiều nhân tài kiệt xuất ưu tú của giới vực cấp cao lại nghe theo sự sai phái của người Chiến giới như vậy.
Một cuộc truy sát và phản truy sát cứ thế diễn ra.
Mặc dù cao nguyên Hoàng Sa rất rộng, nhưng để ẩn nấp triệt để thì không được thực tế cho lắm. Chỉ mới sau ba, bốn ngày, Lâm Nhất, Bùi Tuyết với ngựa Huyết Long đã gặp khoảng mười đợt bao vây và phục kích.
Bùi Tuyết đã bị trọng thương, nửa người nàng ta đang chảy máu, suýt nữa đã bị hai tên thủ lĩnh giới vực cấp cao giết chết, vô cùng nguy hiểm.
Lâm Nhất không bị thương, thậm chí không bị sao cả.
Nhưng hắn rất khó chịu vì bị gò bó, mỗi lần muốn tàn sát đều có thể cảm nhận được ba luồng khí tức cực kì kinh khủng xông thẳng về phía mình.
Khí tức ấy vô cùng đáng sợ, bất kỳ ai trong số họ đều có thể làm cho Lâm Nhất kiêng dè, tỉ lệ thắng không cao.
Theo lời của Bùi Tuyết, những người này là giới tử!
Nếu cả ba giới tử hợp sức với nhau, một khi bị bao vây thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều, có thể sẽ bỏ mạng ở cao nguyên Hoàng Sa.
Lâm Nhất buộc lòng phải né tránh, cố hết sức không ra tay để tránh bại lộ, nhiều lần thậm chí còn áp chế thực lực của mình.
May mà cao nguyên Hoàng Sa rất rộng, cứ đi thẳng về trước, dốc toàn lực cũng phải mất bốn, năm ngày mới có thể đi hết.
Tuy Lâm Nhất không thể hoàn toàn che giấu hơi thở của mình, nhưng ba người đó cũng rất khó tìm được hắn. Nhân tài kiệt xuất của các giới vực cấp cao tìm được hắn thì cũng chưa chắc có thể giữ chân hắn được.
Nhưng sau ba ngày, tình hình đã thay đổi đáng kể.
Ngoại trừ ba tên yêu nghiệt mạnh đến mức khiến người ta giận sôi, còn có những yêu nghiệt khác của Chiến giới đuổi tới.
Bùi Tuyết thấy Lâm Nhất không trả lời, suy tư một lúc rồi bảo: “Nếu như chỉ là cổ ấn Thái Âm, có lẽ ta có thể giúp ngươi!”
“Ồ”.
Trong mắt Lâm Nhất có tia sáng loé qua, hắn cũng hơi bất ngờ, đối phương biết được bí mật gì ư?
“Trên cao nguyên Hoàng Sa này có một loại cỏ tên là cỏ Nguyệt Hồn. Nó hình thành nhờ hấp thu ánh trăng từ ngày này sang tháng nọ ở con đường thông thiên. Cỏ này đã sinh hồn, sau khi luyện hoá có lẽ sẽ có lợi cho việc ngươi lĩnh ngộ cổ ấn Thái Âm”, Bùi Tuyết khẽ nói.
“Có loại cỏ này sao?”
Lâm Nhất hào hứng hỏi kĩ hơn, quả thật là có.
Nhưng loại cỏ này có độc, mà còn được yêu thú mạnh canh giữ, nó là cỏ thánh của một bộ tộc ma lang.
Sau một lúc đắn đo, Lâm Nhất đã đưa ra quyết định.
Đi!
Cổ ấn Thái Âm là mấu chốt để tu luyện võ học Thánh Linh, có liên quan đến việc Lâm Nhất có thể toả sáng trong cuộc chiến cuối cùng hay không, nó rất quan trọng đối với hắn.
Mạo hiểm một tí cũng chẳng là gì, rất đáng giá.
“Ngươi chắc chứ?”
Bùi Tuyết nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt sâu xa: “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn khắp nơi trên hoang nguyên này đều có người đang tìm chúng ta, phải mau chóng đi tới thành Tứ Tượng mới đúng”.
“Sau đó thì sao?”
Lâm Nhất khẽ nheo mắt lại, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ sắc bén, hắn cười đáp: “Chẳng lẽ phải trốn cả đời không lộ diện? Đây không phải tính cách của ta, không cần biết hắn ta là mười phương chiến giới gì cả. Một khi đã đối địch với ta, cứ ném văng là được!”
Bùi Tuyết thoáng sững sờ, rõ ràng là đã bị kinh ngạc bởi lời này của Lâm Nhất.
Sau khi trời sáng, Lâm Nhất đang tiến đến bộ tộc ma lang thì cảm ứng được có người đang truy lùng và tìm kiếm mình.
Nhân số rất nhiều, tất cả đều là nhân tài kiệt xuất của một số giới vực cấp cao, điều này làm cho hắn rất bất ngờ. Không ngờ lại có nhiều nhân tài kiệt xuất ưu tú của giới vực cấp cao lại nghe theo sự sai phái của người Chiến giới như vậy.
Một cuộc truy sát và phản truy sát cứ thế diễn ra.
Mặc dù cao nguyên Hoàng Sa rất rộng, nhưng để ẩn nấp triệt để thì không được thực tế cho lắm. Chỉ mới sau ba, bốn ngày, Lâm Nhất, Bùi Tuyết với ngựa Huyết Long đã gặp khoảng mười đợt bao vây và phục kích.
Bùi Tuyết đã bị trọng thương, nửa người nàng ta đang chảy máu, suýt nữa đã bị hai tên thủ lĩnh giới vực cấp cao giết chết, vô cùng nguy hiểm.
Lâm Nhất không bị thương, thậm chí không bị sao cả.
Nhưng hắn rất khó chịu vì bị gò bó, mỗi lần muốn tàn sát đều có thể cảm nhận được ba luồng khí tức cực kì kinh khủng xông thẳng về phía mình.
Khí tức ấy vô cùng đáng sợ, bất kỳ ai trong số họ đều có thể làm cho Lâm Nhất kiêng dè, tỉ lệ thắng không cao.
Theo lời của Bùi Tuyết, những người này là giới tử!
Nếu cả ba giới tử hợp sức với nhau, một khi bị bao vây thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều, có thể sẽ bỏ mạng ở cao nguyên Hoàng Sa.
Lâm Nhất buộc lòng phải né tránh, cố hết sức không ra tay để tránh bại lộ, nhiều lần thậm chí còn áp chế thực lực của mình.
May mà cao nguyên Hoàng Sa rất rộng, cứ đi thẳng về trước, dốc toàn lực cũng phải mất bốn, năm ngày mới có thể đi hết.
Tuy Lâm Nhất không thể hoàn toàn che giấu hơi thở của mình, nhưng ba người đó cũng rất khó tìm được hắn. Nhân tài kiệt xuất của các giới vực cấp cao tìm được hắn thì cũng chưa chắc có thể giữ chân hắn được.
Nhưng sau ba ngày, tình hình đã thay đổi đáng kể.
Ngoại trừ ba tên yêu nghiệt mạnh đến mức khiến người ta giận sôi, còn có những yêu nghiệt khác của Chiến giới đuổi tới.